Chuyến nhảy dù như một định mệnh, Josie kể lại câu chuyện của mình trong một chương trình truyền hình. Vào năm 16 tuổi, Josie Paille bỗng thấy mắt bên trái mình có những biểu hiện lạ thường, cô nhìn mọi thứ rất mù mờ. Khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ xác định cô bị tắc nghẽn tĩnh mạch do cục máu tụ gây ảnh hưởng đến thị lực. Dần dà, mắt trái cô mờ dần và mù hẳn.
Đón nhận căn bệnh của mình, dù là một cú sốc rất lớn, nhưng Josie vẫn rất mạnh mẽ và lạc quan. Dù gì cô vẫn còn một bên mắt phải để nhìn, cô vẫn có thể sinh hoạt và học hành bình thường, chỉ cần tập làm quen một chút thì không mấy khó khăn nữa.
Josie chia sẻ: “Nếu không nói cũng không ai biết một bên mắt của tôi bị mù”.
Nhiều năm trôi qua, cô bé Josie ngày nào giờ trưởng thành, kết hôn, sinh những đứa con khỏe mạnh và sống vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng căn bệnh đâu đã tha cho Josie. Đến năm 44 tuổi, Josie lại bắt đầu thấy mắt phải mình có vấn đề. Linh cảm chẳng lành, cô lập tức đến bệnh viện kiểm tra và nghe bác sĩ báo tin sét đánh: tình trạng tương tự đã lan dần sang mắt phải, Josie phải chuẩn bị tâm lý bị mù hoàn toàn chỉ trong thời gian ngắn.
Lần này, Josie trở nên suy sụp hẳn, không thể chấp nhận được thực tế khủng khiếp này. Cuộc sống sẽ ra sao khi cô không còn thị lực? Cô phải đối mặt với khó khăn đến thế nào? Cô sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn ngắm khuôn mặt của chồng và những đứa con thương yêu của mình nữa…Từ đó mỗi đêm, cô luôn quì gối cầu xin Chúa chữa trị cho mắt cô.
Tin buồn này cũng làm cho gia đình Josie chìm vào nỗi đau u ám. Rồi anh trai cô, Peter bỗng nảy ra một ý tưởng. Anh nói: “Tôi thực sự không biết làm gì để giúp Josie cảm thấy khá hơn. Tôi nghĩ nếu nó thực sự sắp bị mù, thì hãy nên nhìn ngắm thế giới lần cuối theo cách đặc biệt và đáng nhớ nhất. Vậy là tôi đã rủ nó đi nhảy dù”.
Josie chẳng mấy hứng thú với lời đề nghị này, nhưng đứng trước sự nài nỉ thuyết phục của Peter. Josie đành cá cược một ván, nếu cô gọi về nhà mà bố bắt máy, cô sẽ phải làm theo ý định của anh mình. Cô chắc mẩm phần thắng bởi cô biết ngày hôm đó bố cô sẽ đi vào thị trấn. Không ngờ, mọi việc như một sự an bài không thể cưỡng lại, bố Josie thay đổi kế hoạch nên đã ở nhà và nhận cuộc gọi của cô. Josie cuối cùng đành phải đi nhảy dù như một định mệnh…
Trải qua 4 tiếng đồng hồ học các thao tác nhảy dù và quy định an toàn. Josie leo lên máy bay với một tâm trạng nặng nề đầy sợ hãi. Dù rằng có một chuyên gia nhảy dù sẽ kè kè bên cạnh cùng cô thực hiện cú nhảy, nhưng đứng trước trời rộng bao la và độ cao khủng khiếp như vậy, thật khó mà giữ được bình tĩnh. Rơi xuống với tốc độ 200 km/h, cô cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, tim gan lộn ngược… Cô tin rằng mình sắp chết.
Rồi bỗng Josie thấy mắt mình đau buốt. Bốp, một tiếng nổ vang lên trong đầu. Đầu óc cô choáng váng, cơn đau khủng khiếp chưa từng có. Thật may mắn chỉ 5 giây sau, mọi thứ dịu dần. Chiếc dù bung ra cũng là lúc Josie có một cảm giác dễ chịu, thư thái chạy khắp cơ thể. Cô bình tĩnh lại, cố gắng nhìn thật kỹ khung cảnh xung quanh, cố gắng ghi nhớ thế giới này vào đầu một lần cuối cùng. Có lẽ cô chẳng còn điều gì hối tiếc nữa, cô đã có những giây phút tuyệt vời để nhớ về trong suốt cuộc đời còn lại.
Một điều kỳ diệu đã xảy ra vào sáng ngày hôm sau. Josie thức dậy trong sự kinh ngạc tột độ, cô có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ. Thị lực của cô dường như đã được phục hồi, không chỉ một bên mà cả hai bên mắt. Không thể tin nổi, cô lần lượt che mắt phải rồi lại mắt trái, lặp đi lặp lại nhiều lần để chắc chắn rằng đây không phải giấc mơ.
Sau khi đi khám, các bác sĩ đã rất bất ngờ và xác nhận những cục máu tụ trong mắt cô đã biến mất. Họ tin rằng áp suất không khí khi nhảy khỏi máy bay đã phá vỡ những vết tụ máu của Josie và nhờ vậy thị lực của cô đã được khôi phục hoàn toàn một cách kỳ diệu.
Sự việc giống như một sự tình cờ, một sự may mắn hiếm thấy đối với Josie, nhưng trong lòng cô thầm cảm ơn Đức Chúa Trời và luôn tin rằng đó là một phép màu, mọi chuyện dường như đã được sắp đặt trước một cách khéo léo.
Câu chuyện của Josie nhắc nhỡ chúng ta rằng Chúa không hề quên chúng ta . Hãy giữ tinh thần lạc quan và tin cậy Chúa và hát bài hát “chim sẻ mắt Chúa vẫn chú vào” .
Thánh Kinh luôn nhắc cho ta nhớ về một Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta. Ngài ban cho mỗi chúng ta hy vọng trong lúc cuối cùng của mình. “ Ðức Giê-hô-va phán: Vì ta biết ý tưởng ta nghĩ đối cùng các ngươi, là ý tưởng bình an, không phải tai họa, để cho các ngươi được sự trông cậy trong lúc cuối cùng của mình. “ (Giê-rê-mi 29:11)
Đinh Hương