Đọc: Gióp 2:7-13
Ba người bạn ngồi xuống đất với Gióp suốt bảy ngày đêm, không ai nói với ông một lời, vì họ thấy nỗi đau của ông quá lớn. — Gióp 2:13
Tôi đọc được câu chuyện về một người mẹ ngạc nhiên khi thấy con gái mình đi học về bước vào nhà với thân hình dính đầy bùn đất từ eo trở xuống. Con gái cô giải thích rằng một người bạn đã bị trượt chân ngã vào vũng bùn. Trong lúc người bạn cùng lớp chạy đi nhờ người giúp thì cô bé cảm thấy thương bạn phải ngồi một mình ôm cái chân bị đau. Vì thế, con gái cô ấy đã vào ngồi trong vũng bùn với cô bạn cho tới khi cô giáo tới.
Gióp đã trải qua nỗi đau khủng khiếp khi mất hết con cái và thân thể bị những cơn đau hành hạ, nỗi đau ấy vượt quá sức chịu đựng của ông. Kinh Thánh cho biết rằng ba người bạn muốn an ủi ông. Khi thấy Gióp, “họ bật khóc lớn tiếng, mỗi người xé áo mình, hất bụi lên trời và lên đầu mình. Ba người bạn ngồi xuống đất với Gióp suốt bảy ngày đêm, không ai nói với ông một lời, vì họ thấy nỗi đau của ông quá lớn” (Gióp 2:12-13).
Ban đầu, những người bạn của Gióp rất cảm thông với ông. Họ biết Gióp cần ai đó ngồi bên cạnh và than khóc với ông. Nhưng trong những chương sau đó, ba người bạn bắt đầu nói. Điều trớ trêu là khi bắt đầu nói, họ lại đưa ra cho Gióp những lời khuyên tồi tệ (16:1-4).
Thường thì điều tốt nhất chúng ta có thể làm để an ủi một người bạn đang bị tổn thương là ngồi xuống bên cạnh họ.
Lạy Cha Thiên Thượng, xin giúp con trở nên người bạn tốt cho những ai đang chịu đau đớn. Cảm ơn Ngài đã hứa ở gần những người đau khổ và ban sự an ủi của Ngài qua Đức Thánh Linh.
Sự hiện diện của bạn hữu trong lúc đau khổ sẽ mang đến niềm an ủi lớn lao.