Nhà hùng biện Démosthène trổ tài ngôn ngữ hoạt bát vốn có của mình để biện hộ cho một bị cáo. Ông nói năng rất hùng hồn và đưa ra những lý luận rất đanh thép, nhưng những người nghe vẫn không mảy may quan tâm chú ý. Thấy thế ông bèn thuật câu chuyện dưới đây:
Có một du khách kia thuê một con lừa để đi ngoạn cảnh. Lúc giữa trưa, mặt trời đứng ngay đỉnh đầu, ông không tìm được một bóng mát để tránh nắng. Bỗng dưng ông ta nảy ra một ý, ông ta nhảy xuống lưng lừa và ngồi dưới bụng của con vật. Nhưng người chủ lừa đi theo để hướng dẫn ông ta trong cuộc du ngoạn, tỏ ý không bằng lòng, viện cớ bóng mát của con lừa không có tính trong giá tiền cho thuê. Hai bên cãi vã ban đầu nhỏ, sau to dần và rốt cuộc họ đánh đấm với nhau, đến nỗi cả hai phải đưa ra quan án để nhờ xét xử.
Démosthène ngưng câu chuyện và tiếp tục bào chữa cho thân chủ của ông. Nhưng thính giả tỏ ý phản đối. Họ nhất định đòi ông. cho biết quan tòa tuyên án như thế nào trong vụ bóng của con lừa. Ông chụp ngay cơ hội ấy quở trách họ nặng nề, rằng họ giống như con trẻ, chỉ thích để ý đến những câu chuyện phù phiếm về bóng của một con lừa mà không chịu để ý lắng tai nghe lời bênh vực của ông đối với mạng sống của một con người.
Kể từ đó, mỗi khi có một ai tỏ ra ưa thích những vấn đề vô vị, tầm thường, nhỏ nhặt hơn là những vấn đề quan trọng, người ta thường nói: “Họ tranh luận về bóng của một con lừa.”
Chúng ta nói thế nào về những kẻ chỉ để thì giờ của mình hơn thua về những việc sẽ đi qua, chỉ tồn tại thời gian ngắn, mà bỏ quên vấn đề quan trọng hơn cả, là sự sống đời đời. (CroireẹtServir).