“Đức Giê-hô-va là Đấng an ủi kẻ ngã lòng” II Cô-rinh-tô 7:6
Há có ai lại có khả năng yên ủi được người ta bằng Ngài? Bạn cứ thử đến với một con cái Chúa đang nghèo thiếu, buồn bã bối rối, hứa với người ấy nhiều điều êm tai, nỉ non kể lể cho người ấy những an ủi, người ấy chắc sẽ như con rắn lục điếc không chịu nghe lời dụ hoặc của ông thầy dụ rắn, dầu những lời dụ dỗ kia thật là khôn ngoan. Người ấy đã uống mật đắng và ngãi cứu rồi. Thì dầu bạn có an ủi tận tình đến đâu, bạn chỉ có thể được đáp lại bằng một vài lời cam chịu sầu thảm. Bạn chẳng bao giờ khiến được người ấy hát thánh vịnh hay cảm tạ, hoặc reo lên Ha-lê-lu-gia hay ngân nga những bài thơ vui. Nhưng bạn hãy để cho Đức Chúa Trời đến với con cái Ngài, người ấy ngước mắt lên nhìn Ngài, đôi mắt tang tóc của người ấy sẽ sáng rỡ, hi vọng.
Bạn không thể nào làm cho người ấy vui vẻ được, nhưng Chúa đã làm điều đó: “Ngài là Đức Chúa Trời của mọi an ủi”. Trên núi Ga-la-át không có nhủ hương, nhưng Đức Chúa Trời thì có. Trong nhân loại không có thầy thuốc, nhưng Đấng Tạo hóa vốn là Đức Giê-hô-va y-sĩ. Thật là kỳ diệu vì chỉ cần một lời ngọt ngào của Đức Chúa Trời cũng đủ khiến toàn thể tín đồ Đấng Christ ca hát reo vui. Lời Chúa chẳng khác chi vàng ròng, mà người tín đồ vốn là thợ vàng, có thể đập tròn lời hứa ấy suốt nhiều tuần lễ. Cho nên, thưa bạn là người tín đồ Đấng Christ đang gặp khốn khổ, xin bạn đừng ngồi đó tuyệt vọng. Hãy đến với Đấng Yên ủi, xin Ngài ủy lạo bạn. Bạn chỉ là cái giếng cạn, chắc bạn cũng nghe người ta bảo rằng khi một máy bơm nước bị khô, thì trước hết bạn phải đổ một ít nước vào đó thì mớỉ có thể bơm nước lên được.
Cũng vậy, thưa bạn, nếu bạn bị khô hạn, hãy đến với Đức Chúa Trời, xin Ngài để niềm vui của Ngài vào lòng bạn, sau đó, niềm vui của bạn sẽ tràn đầy. Đừng đến với những người quen biết của thế gian này, vì cuối cùng, bạn cũng chỉ gặp những kẻ an ủi như kẻ an ủi Gióp mà thôi; nhưng trước tiên hãy đến với Đức Chúa Trời của bạn, là “Đấng yên ủi kẻ ngã lòng”, thì chẳng bao lâu, bạn sẽ reo lên “Những lời an ủi của Ngài khiến linh hồn tôi mãn nguyện”.
Ms. Charles Spurgeon