Tác giả: Tim Gustafson
Đọc: Ê-sai 22:15–24
Phước cho những người chết là chết trong Chúa! — Khải Huyền 14:13
Nhà thơ Ireland W. B. Yeats mong muốn được an nghỉ “dưới chân núi Ben Bulben”, một ngọn núi cao với đỉnh phẳng uy nghi, mà ông đã dùng để đặt tiêu đề cho một trong những bài thơ cuối cùng của mình. Trên bia mộ của ông được khắc dòng thơ cuối: “Ánh mắt lạnh lùng / Nhìn sự sống, nhìn cái chết. / Kỵ sĩ, đi ngang qua đời!”
Có nhiều suy đoán xoay quanh ý nghĩa của việc này. Có thể đó là nhận thức của nhà thơ về thực tế sự sống và cái chết. Dù sao, ông cũng đã thực hiện được mong ước về nơi an nghỉ và lời ghi trên bia mộ của mình. Nhưng sự thật phũ phàng là cuộc sống vẫn tiếp diễn mà không có chúng ta, thờ ơ trước sự ra đi của chúng ta.
Trong thời kỳ đen tối của lịch sử Giu-đa, Sép-na, “người cai quản cung điện”, đã xây một phần mộ cho bản thân để đảm bảo lưu lại di sản của mình sau khi chết. Nhưng Đức Chúa Trời, qua tiên tri Ê-sai, đã phán với ông: “Thật, ông đang đục cho mình một phần mộ trên cao, khoét cho mình một nơi an nghỉ trong vầng đá!” (Ês. 22:16). Tiên tri Ê-sai nói với ông: “[Chúa] sẽ cuộn tròn ông và ném ông như quả bóng vào một xứ rộng mênh mông. Tại đó, ông sẽ chết” (c.18).
Sép-na đã hiểu sai vấn đề. Điều quan trọng không phải là chúng ta được chôn ở đâu; mà là chúng ta đang phục vụ ai. Những ai phục vụ Chúa Jêsus đều nhận được niềm an ủi vô bờ bến này: “Phước cho những người chết là chết trong Chúa” (Khải. 14:13). Chúng ta phục vụ một Đức Chúa Trời không bao giờ thờ ơ với “sự ra đi” của chúng ta. Ngài biết chúng ta sẽ đến và chào đón chúng ta về nhà!
Cuộc sống của bạn phản ánh điều gì về Đấng bạn đang phục vụ? Bạn muốn người đời nhớ đến mình như thế nào?
Lạy Cha Thiên Thượng, xin giúp con sống với niềm hy vọng được ở với Ngài trong cõi đời đời.
www.hoithanhvuonnhoaz.com