Tác giả: Tim Gustafson
Đọc: Truyền Đạo 5:8–15
Có một tai họa trầm trọng mà ta thấy xảy ra dưới ánh mặt trời: có người chất chứa của cải lại chuốc lấy điều bất hạnh cho mình. — Truyền Đạo 5:13
Khi loạt bão cát Dust Bowl tàn phá Hoa Kỳ trong cuộc Đại suy thoái, John Milburn Davis, một cư dân tại Hiawatha, Kansas đưa ra một quyết định chuốc lấy tai tiếng cho bản thân. Là một triệu phú tự thân không con cái, Davis hoàn toàn có khả năng đầu tư vào hoạt động từ thiện hoặc phát triển kinh tế. Nhưng thay vào đó, với chi phí rất lớn, Davis đã cho thi công 11 bức tượng của ông và người vợ đã khuất với kích thước như người thật, rồi đặt chễm chệ tại nghĩa trang địa phương.
“Dân Kansas ghét tôi”, Davis nói với nhà báo Ernie Pyle. Người dân địa phương muốn ông tài trợ xây dựng các cơ sở công cộng như bệnh viện, bể bơi hoặc công viên. Tuy nhiên, ông lại đáp trả rằng: “Đó là tiền của tôi nên tôi có quyền tiêu xài theo cách tôi muốn.”
Vua Sa-lô-môn, người giàu có nhất vào thời của mình đã viết rằng: “Kẻ ham tiền bạc chẳng bao giờ thỏa mãn về tiền bạc” và “của cải càng thêm nhiều, người ăn xài cũng gia tăng” (Tđ. 5:10–11). Sa-lô-môn đã nhận thức rõ ràng về khuynh hướng suy đồi khi trở nên quá giàu có.
Sứ đồ Phao-lô cũng nhận biết rằng giàu có dẫn đến vô vàn cám dỗ, và ông chọn dành cả cuộc đời mình để phục vụ Chúa Jêsus. Khi sắp bị hành quyết trong nhà tù La Mã, ông viết trong tinh thần đắc thắng: “Về phần ta, ta đang bị đổ ra như làm lễ quán… Ta… đã hoàn tất cuộc chạy đua, đã giữ được đức tin” (II Ti. 4:6–7).
Những pho tượng chúng ta đục đẽo bằng đá hay của cải tích trữ cho riêng mình sẽ chẳng tồn tại dài lâu. Nhưng di sản đời đời chính là những gì chúng ta đã cho đi, vì tình yêu thương nhau và lòng yêu kính Chúa – Đấng đã dạy chúng ta cách yêu thương.
Khi nhắc về bạn, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Khi suy ngẫm về di sản đời đời, bạn nghĩ mình cần thay đổi những gì?
Lạy Cha Thiên Thượng, hôm nay xin giúp con sống hết lòng vì người khác trong từng việc nhỏ bé.