KÊU CẦU VÌ CHÚA LUÔN QUAN TÂM
(Calling Out to God)
Tác giả: John Blase
Đọc: Thi Thiên 25:16–22
Cầu xin Chúa đoái xem con và thương xót con, vì con cô đơn và khốn khổ. — Thi Thiên 25:16
Trong quyển sách Được Nhận Nuôi Suốt Đời, tiến sĩ Russell Moore mô tả chuyến đi của gia đình ông đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi một đứa trẻ. Khi họ bước vào phòng giữ trẻ thì có một sự im lặng đáng kinh ngạc. Những đứa trẻ trong nôi không bao giờ khóc, không phải vì chúng không cần bất cứ thứ gì mà vì chúng biết rằng chẳng ai đủ quan tâm để đáp ứng cho chúng.
Lòng tôi đau nhói khi đọc những dòng chữ đó. Tôi nhớ vô số đêm khi con chúng tôi còn nhỏ. Vợ chồng tôi đang ngủ say thì giật mình tỉnh giấc bởi tiếng khóc: “Bố ơi, con bệnh rồi!” hoặc “Mẹ ơi, con sợ quá!” Một trong hai chúng tôi sẽ chạy ngay đến phòng ngủ của chúng để cố hết sức an ủi và chăm sóc chúng. Tình yêu thương của chúng tôi dành cho các con đã cho chúng lý do để kêu cầu sự giúp đỡ của chúng tôi.
Phần lớn các bài thi thiên là những lời kêu cầu, khóc than với Chúa. Dân Y-sơ-ra-ên khóc than với Ngài dựa trên mối liên hệ của Ngài với họ. Đây là dân mà Đức Chúa Trời gọi là “con trưởng nam” của Ngài (Xuất. 4:22) và họ đang cầu xin Cha giơ tay ra giúp đỡ họ. Lòng tin chân thành ấy được thấy trong Thi Thiên 25: “Cầu xin Chúa đoái xem con và thương xót con… xin Chúa cứu con khỏi hoạn nạn” (c.16–17). Những đứa trẻ tin vào tình yêu của người chăm sóc thì chúng sẽ kêu khóc. Là những người tin nơi Chúa Jêsus và là con cái Đức Chúa Trời, Ngài cho chúng ta lý do để kêu cầu Ngài. Ngài luôn lắng nghe và quan tâm vì tình yêu lớn lao của Ngài.
Bạn thoải mái kêu cầu Chúa đến mức nào? Tại sao? Hôm nay bạn có thể dâng lời than khóc nào lên Chúa?
Lạy Cha Thiên Thượng, con cảm ơn Ngài rất nhiều vì Ngài luôn thành tín lắng nghe tiếng kêu cầu của con và giơ tay ra giúp đỡ con.
www.hoithanhvuonnhoaz.com
—
Calling Out to God
By: John Blase
Read: Psalm 25:16–22
Turn to me and be gracious to me, for I am lonely and afflicted. — Psalm 25:16
In his book Adopted for Life, Dr. Russell Moore describes his family’s trip to an orphanage to adopt a child. As they entered the nursery, the silence was startling. The babies in the cribs never cried, and it wasn’t because they never needed anything but because they’d learned that no one cared enough to answer.
My heart ached as I read those words. I remember countless nights when our children were small. My wife and I would be sound asleep only to be startled awake by their cries: “Daddy, I’m sick!” or “Mommy, I’m scared!” One of us would spring into action and make our way to their bedroom to do our best to comfort and care for them. Our love for our children gave them reason to call for our help.
An overwhelming number of the psalms are cries, or laments, to God. Israel brought their laments to Him on the basis of His personal relationship with them. These were a people God had called His “firstborn” (Exodus 4:22) and they were asking their Father to act accordingly. Such honest trust is seen in Psalm 25: “Turn to me and be gracious to me, . . . free me from my anguish” (vv. 16–17). Children who are confident of the love of a caregiver do cry. As believers in Jesus—children of God—He’s given us reason to call on Him. He hears and cares because of His great love.
How comfortable are you taking your cries to God? Why? How might you offer up a lament to Him today?
Heavenly Father, thank You so much for Your faithfulness to hear my cry and to act.