Bởi Adam Holz
Đọc: Châm Ngôn 28:13–18
Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may mắn, nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó thì sẽ được thương xót. — Châm Ngôn 28:13
Winston biết mình không nên gặm giày. Vì vậy, nó đã áp dụng một chiến lược ranh mãnh. Chúng tôi gọi đó là đi rón rén. Nếu Winston phát hiện thấy một chiếc giày bị vứt chỏng chơ và không ai để ý, nó sẽ vờ đi vòng về hướng đó, ngoạm lấy chiếc giày và tiếp tục bước đi. Chậm rãi. Như chẳng có gì xảy ra cả. Và nó lập tức đi ra khỏi cửa nếu không ai để ý. “Kìa, mẹ ơi, Winston vừa lén tha giầy của mẹ ra khỏi cửa.”
Rõ ràng là đôi khi chúng ta nghĩ mình có thể “rón rén” phạm tội trước mặt Chúa. Chúng ta nghĩ rằng Ngài sẽ không để ý. Chúng ta cố gắng biện minh rằng đó không phải là vấn đề lớn—bất kể “đó” là gì. Nhưng giống như Winston, chúng ta biết rõ những lựa chọn đó không đẹp lòng Chúa.
Giống như A-đam và Ê-va trong vườn Ê-đen, có lẽ chúng ta cũng cố gắng trốn tránh vì xấu hổ về tội lỗi của mình (Sáng. 3:10) hoặc giả vờ như điều đó không hề xảy ra. Nhưng Kinh Thánh mời gọi chúng ta làm một điều rất khác: chạy đến với lòng thương xót và sự tha thứ của Đức Chúa Trời. Châm Ngôn 28:13 cho chúng ta biết rằng: “Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may mắn, nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó thì sẽ được thương xót.”
Chúng ta không cần phải rón rén phạm tội và hy vọng không ai để ý. Khi chúng ta nói thật về những lựa chọn của mình—với bản thân, với Chúa, với một người bạn đáng tin cậy—chúng ta sẽ được giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi và hổ thẹn khi mang lấy một tội lỗi kín giấu (I Gi. 1:9).
Đôi khi bạn bị cám dỗ “rón rén” phạm tội theo những cách nào? Điều gì ngăn trở bạn xưng tội của mình ra?
Lạy Cha, cảm ơn Ngài vì con không cần phải tuyệt vọng về tội lỗi của mình. Xin giúp con nhớ rằng, khi con nói thật với Ngài và những người khác, con có thể tin chắc vào lòng thương xót và sự tha thứ của Ngài.