Luôn Bên Cạnh Nhau
Bởi Tim Gustafson
Đọc: II Ti-mô-thê 4:9-22
Khi ta biện hộ cho mình lần thứ nhất, không có ai ủng hộ ta cả; tất cả đều bỏ rơi ta. Xin Chúa đừng chấp trách họ! — II Ti-mô-thê 4:16
Kelly đang phải chiến đấu với căn bệnh ung thư não khi cuộc khủng hoảng COVID-19 xảy ra. Rồi một lần nữa, cô phải nhập viện vì tim và phổi có chất dịch. Nhưng vì đại dịch nên gia đình cô không thể vào thăm, và anh Dave, chồng cô tự nhủ sẽ làm điều gì đó.
Anh tập trung những người thân yêu lại và nhờ họ làm những tấm bảng lớn có ghi thông điệp. Và họ đã cùng nhau chuẩn bị. Hai mươi người mang khẩu trang đứng ở con đường bên ngoài bệnh viện giơ lên những tấm bảng có ghi rằng: EM LÀ NGƯỜI MẸ TUYỆT VỜI NHẤT!” “YÊU EM.” “CẢ NHÀ LUÔN BÊN CẠNH EM.” Với sự giúp đỡ của một y tá, Kelly bước ra cửa sổ lầu bốn. Chồng cô chia sẻ lên mạng xã hội rằng: “Tất cả những gì chúng tôi thấy là một gương mặt đang đeo khẩu trang và bàn tay đang vẫy, nhưng đó là chiếc khẩu trang và bàn tay thật đẹp.”
Trong những ngày cuối đời, sứ đồ Phao-lô đã cảm thấy cô đơn khi ông mòn mỏi đợi chờ trong nhà tù ở Rô-ma. Ông viết thư cho Ti-mô-thê: “Con hãy cố gắng đến trước mùa đông” (II Ti. 4:21). Nhưng Phao-lô không hoàn toàn đơn độc. Ông nói: “Nhưng Chúa đã đứng bên ta và ban năng lực cho ta” (c.17). Và rõ ràng là ông đã có một số mối liên hệ thật khích lệ với những tín hữu khác. “Ơ-bu-lu, Bu-đen, Li-nút, Cơ-lau-đia cùng tất cả anh em gửi lời chào thăm con,” ông nói với Ti-mô-thê (c.21).
Chúng ta được tạo dựng để sống cùng nhau trong cộng đồng, và chúng ta cảm nhận điều đó sâu sắc nhất trong lúc gặp khủng hoảng. Hôm nay, bạn có thể làm gì cho một người đang cảm thấy cô đơn?
Bạn từng cảm thấy cô đơn nhất là khi nào? Bạn cảm nhận được sự hiện diện của Chúa ra sao trong những lúc phải xa cách với người thân yêu?
Lạy Cha, cảm ơn Ngài vì sự yên ủi của Thánh Linh Ngài, và cộng đồng đức tin mà Ngài mang đến trong cuộc đời con.