CÂY CẦN CÓ NƯỚC – NGƯỜI CẦN CÓ CHÚA
“Đáng chúc phước thay là kẻ nhờ cậy Đức Giê-hô-va, và lấy Đức Giê-hô-va làm sự trông cậy mình. Nó cũng như cây trồng nơi bờ suối, đâm rễ theo dòng nước chảy; ngộ khi trời nắng, chẳng hề sợ hãi, mà lá cứ xanh tươi. Gặp năm hạn hán cũng chẳng lo gì, mà cứ ra trái không dứt.” (Giê-rê-mi 17:7,8)
Cây cối thật đẹp phải không? Từ một khu rừng phủ đầy tuyết trắng cho đến một cây ăn trái nở hoa, chúng có thể mang lại cho tấm lòng ta một cảm giác sảng khoái vô cùng. Bạn đã bao giờ nghe thấy một cơn gió nhẹ thổi qua một khu rừng của cây dương (aspens) chưa? Đó là một âm thanh đáng kinh ngạc.
Ở Colorado, chúng tôi rất được phước với những khu rừng dương khổng lồ, còn được gọi là pando. Một rừng cây như vậy thực ra là một sinh vật đơn lẻ, với sinh lực chính nằm trong hệ thống rễ sâu rộng dưới lòng đất.
“Trước khi một thân cây dương đơn lẻ xuất hiện trên bề mặt đất, hệ thống rễ có thể ngủ trong nhiều năm cho đến khi gặp các điều kiện thích hợp, bao gồm việc có đủ ánh sáng mặt trời”, và nước. Thật vậy, giống như tất cả các loại cây khác —cây dương cũng cần một nguồn cung cấp nước nhất quán để phát triển và nở hoa.
Bạn đã bao giờ nhìn thấy một cái cây không được tưới nước chưa? Trong một thời gian ngắn, bạn có thể thấy nó tàn tạ và yếu đi. Lá của nó sẽ khô héo và chuyển sang màu nâu, còn thân cây sẽ sớm mất màu. Vỏ cây, nếu có, sẽ bắt đầu bong tróc, và ngay sau đó những chiếc lá sẽ rơi xuống hoặc bị thổi bay đi chỉ với một làn gió nhẹ.
Dầu ta không thể nhìn thấy, những bộ rễ cũng giống như cành cây, chúng sẽ bị khô đi và mất khả năng bám vào đất. Sau đó, toàn bộ cái cây nhanh chóng khô héo – chết đi.
Quả thực là một cảnh tượng đáng buồn. Bạn có thể quan sát hầu hết các loại cây và nhận biết khi nào nguồn cung cấp nước không đủ để chúng phát triển hết kích cỡ và bày tỏ vẻ đẹp của chúng.
Không khác nhiều, con người chúng ta cũng cần một nhu cầu như vậy.
Bài: Greg Grandchamp; dịch: Abby