Khi Sa-lô-môn cầu nguyện xong, lửa từ trời đổ xuống đốt tế lễ thiêu và các sinh tế. Vinh quang của Đức Giê-hô-va đầy dẫy đền thờ. 2 Sử Ký 7:1.
Vinh quang của Chúa là sự hiện diện của Ngài. Khi Chúa ngự đến nơi nào thì vinh quang Ngài lộ ra! Chúa có những tiêu chuẩn cao đối với nơi nào sự hiện diện của Chúa xuất hiện. Chúa không đáp ứng ý thích của chúng ta hay là theo lối của chúng ta.
Vua Sa-lô-môn trông mong sự hiện diện của Chúa trong đền thờ mà ông đã khổ công xây dựng cho Ngài. Vua Sa-lô-môn đã không tiếc tiền của hay sức lực trong việc xây dựng ngôi đền thờ tráng lệ mà ông gọi là nhà của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên vua hiểu rằng xây cất một toà nhà diễm lệ cũng chưa đảm bảo là Chúa sẽ chọn ngự tại nơi đó. Vì vậy vua đã chuẩn bị chính mình và dân chúng với hi vọng rằng Chúa sẽ đoái trông đến họ và ban ơn lành. Ban hợp ca của các thầy tế lễ hát và hòa nhạc ca ngợi tôn vinh Chúa (2 Sử Ký 5:11-14). Các thầy tế lễ dâng trên bàn thờ nhiều sinh tế đến nỗi không đếm được. (2 Sử Ký 5:6).
Vua Sa-lô-môn cầu nguyện, và khi vừa chấm dứt thì lửa từ trời thiêu sinh tế, vinh quang của Chúa phủ đầy trong đền thờ! Vinh quang của Chúa tràn ngập đền thờ đến nỗi các tư tế không thực hiện nổi các hoạt động thường nhật của họ (2 Sử Ký 7:2).
Khi Chúa xuất hiện ở nơi nào thì rất hiển nhiên. Vinh quang Chúa hiện diện tràn ngập nơi nào thì nơi ấy không hoạt động bình thường được! Thế mà Kinh Thánh Tân Ước dạy rằng đời sống chúng ta là đền thờ của Chúa vì Chúa Thánh Linh ngự trong mỗi chúng ta (1 Cô-rinh-tô 3:16). Nhưng chúng ta không thể cho rằng như thế đời sống chúng ta chắc vừa lòng Chúa lắm. Như vua Sa-lô-môn ngày xưa, chúng ta phải cẩn thận chuẩn bị để Chúa có thể chọn thể hiện vinh quang của Ngài trong đời sống chúng ta.
Sưu tầm
www.hoithanhvuonnhoaz.com