(Món Quà Của Sự Trung Thực)
Vào một ngày của năm 2011, khi đó chúng tôi vừa mới hoàn thành bản hợp đồng mua nhà và chuyển đến căn hộ mới ở thành phố Bountiful, bang Utah, Mỹ, tôi đã đi xuống gara, đem theo ít dụng cụ để sửa chữa lại không gian này.
Khi ngước nhìn lên trên, tôi thấy có một tấm thảm từ trên trần lòi ra. Chuyện đó hơi kỳ lạ. Tôi bắt đầu kéo nó thì một tấm lợp rơi xuống. Tôi lấy một cái thang và trèo lên xem bên trong có gì, định bụng sẽ biến nơi đây thành không gian mới cho các con vui chơi cũng hay.
Ở trên đó tối om, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra một cái hòm bằng kim loại cũ và bám đầy bụi mà tôi nhận ra là một hòm đựng vũ khí đạn dược từ thời Thế chiến 2. Tôi với tay sờ thử, thấy nó rất nặng. Song tôi nghĩ chắc hẳn đây là cái hòm đựng gỗ hay dụng cụ gì đó của chủ nhà trước, vì ông tôi cũng có mấy cái hòm y như vậy ở nông trại của ông.
Thế nhưng, hóa ra sự thật không phải như vậy.
Khi mở chiếc hòm ra, tôi sững sờ khi nhìn thấy những tờ đô la được bó tròn lại bằng 1 sợi dây màu da cam. Tôi đoán mình tìm được tầm 800 hay 1000 đô gì đó. Tuyệt vời thật đấy.
Tôi đem cái hòm tiền khóa lại và để vào xe ô tô của mình. Tôi gọi cho vợ và nói: “Em sẽ không tin được những thứ anh tìm thấy trên gác mái nhà mình đâu”.
Song hóa ra, không chỉ có một hòm đựng tiền, mà sau đó, khi leo lên gác mái lần thứ hai, tôi còn tìm được tới 7 cái hòm khác cũng đầy ắp tiền. Ngoài ra còn có 2 cái túi rác màu đen to đùng cũng đầy tiền. Tôi cùng vợ và bố đã phải mất 3 tiếng đồng hồ để gỡ những cuộn tiền ra và xếp chúng theo đúng mệnh giá. Tổng cộng là có khoảng 45.000 đô la (tương đương khoảng 1 tỷ đồng) trên gác mái của tôi.
Tôi sẽ không nói dối đâu. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, chà, đây đúng là một món quà từ Chúa, là cách để ngài cho tôi phương tiện để sửa chữa ngôi nhà đang xuống cấp này, để trả hết nợ mua nhà, mua xe, là cách để tôi có thể nhận nuôi thêm 1 đứa trẻ – điều mà vợ chồng chúng tôi đã bàn bạc từ rất lâu nhưng vẫn chưa thực hiện được, hoặc đơn giản là để chúng tôi và 2 cậu con trai còn bé bỏng, 1 đứa mới lên 7 tuổi, 1 đứa mới có 4 tuổi có được cuộc sống dễ dàng hơn.
Và quyết định đem đến món quà quý giá nhất cho các con tôi
Nhưng ngay khi nghĩ đến những mộng tưởng này, đầu óc tôi lại quay trở về một suy nghĩ đúng đắn, đó là đem trả lại số tiền cho những người chủ thực sự của nó, vì thế, tôi đã nhấc điện thoại lên gọi cho họ – những người vừa mới bán nhà cho tôi và bảo họ ghé qua nhà chúng tôi.
Những chủ nhân cũ của ngôi nhà sốc lắm, tất nhiên rồi, và sốc không chỉ bởi vì số tiền nói trên, mà cả bởi vì việc tôi đã đem trả lại nó. Họ mới được thừa hưởng lại căn nhà cách đây không lâu và cho biết chắc hẳn là cha họ đã giấu số tiền này. Điều gì đã khiến ông ấy làm thế? Tôi đã nghĩ hàng trăm lần về việc ông ấy đã đi đến cái gara, cắt 1 đoạn dây màu da cam, và cuộn lại một số tiền. Chắc ông ấy làm thế cho các con.
Cuối cùng, tôi biết được rằng, chủ cũ của ngôi nhà, ông Arnold Bangerter từng là cha của 6 người con và sống ở ngôi nhà này trước khi qua đời vào tháng 11 năm trước đó. Ông từng làm việc cho Cơ quan Bảo vệ Cá và Động vật hoang dã, và đã tiết kiệm số tiền đó trong ít nhất là 1 thập kỷ.
Tôi là một nhà văn, một nghệ sĩ, vì thế tôi biết phải làm việc trong một thời gian lâu thế nào mới có thể có được những thành quả như thế. Điều đó không hề đơn giản, và tôi muốn được viết ra một chương cuối cùng trong cuộc đời của ông ấy mà ông ấy đã chưa thể hoàn thành được, tôi muốn là một phần của cuộc đời ông ấy, và điều đó thật là tuyệt vời.
Nhiều người sau khi biết chuyện đã bảo tôi là: “Anh đang nghĩ cái quái gì thế? Đó là nhà của anh mà. Đó là tài sản của anh. Anh có đi ăn cắp, ăn trộm của ai đâu?”.
Thế nhưng, suy cho cùng, đó cũng chẳng phải tiền của chúng tôi. Tôi và vợ tôi biết chúng tôi phải đem trả lại số tiền đó cho chủ nhân của chúng.
Đây là bước đi đầu tiên trong một hành trình mới của chúng tôi. Tôi không thể nào bắt đầu một chương mới trong đời mình ở ngôi nhà mới này bằng 1 hành động sai trái.
Khi chúng tôi chuyển đến đây, trên tường của cái gara đầy những cuộn dây tròn màu da cam, loại dây mà ông Arnold đã dùng để bó tiền.
Tôi đã dùng chúng để gói những hộp quà Giáng sinh cho các con mình, hy vọng nó sẽ nhắc nhở chúng về 1 món quà lớn hơn, món quà vô giá mà tôi và vợ mình đã tặng cho chúng khi trả lại 45.000 đô la: Món quà của sự trung thực. Chúng tôi đã làm điều đúng đắn, và các con của chúng tôi sẽ không bao giờ quên được điều đó.
(Theo lời kể của anh Josh Ferrin – một nghệ sĩ hiện đang làm việc cho tờ Deseret News, người đã trả lại chủ cũ của ngôi nhà 45.000 đô la anh tìm được trên gác mái).
Theo Reader’s Digest
Dutch Gardens
www.hoithanhvuonnhoaz.com