Hành trình của tàu “Norman No”
Thuyền trưởng Harvey là một nhân vật trong một truyện ngắn của đại văn hào Pháp Victor Hugo. Trong truyện, thuyền trưởng Harvey đã quên mình cứu người, được ca ngợi bởi tinh thần “trung thành với cương vị công tác, làm đúng với đạo làm người”.
Vào đêm 17/3/1870, thuyền trưởng Harvey đi lộ trình từ Southampton đến Địa hạt Guernsey như thường lệ. Ban đêm, biển tối tăm dày đặc sương mù. Thuyền trưởng đứng trên mạn tàu cẩn thận lái con tàu “Norman No”. Tất cả hành khách đều đã chìm vào mộng đẹp.
“Norman No” là một con tàu lớn, trên eo biển Măng-sơ nó có lẽ được coi là một trong những con tàu biển chở khách đẹp nhất. Nó có thể chứa được 600 tấn hàng, thân thuyền dài 220 thước, rộng 25 thước. Những người đi biển đều nói rằng nó trẻ giống như những chàng thanh niên, bởi con tàu mới 7 tuổi, ra đời vào năm 1863.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, sau khi vượt sông Southampton tiến ra vùng biển rộng lớn, con tàu chỉ cách dãy núi Egui khoảng 15 hải lý. Tàu chầm chậm lướt sóng, lúc đó khoảng bốn giờ sáng. Xung quanh là một màu đen kịt, hầu như không thể nhìn thấy phần chóp của cột buồm. Tuy nhiên ra khơi vào ban đêm với một con tàu lớn như thế này thì chẳng có gì phải lo ngại.
Sự cố bất ngờ
Bỗng nhiên, trong đêm sương tối mù mịt xuất hiện một điểm màu đen, nó giống một âm hồn, cũng giống như đỉnh của một ngọn núi. Sau đó, mọi người chỉ nhìn thấy màn đêm u ám phía trước đột nhiên có một làn sóng xuyên qua bóng tối đập tới.
Đó là “Mary”, một con tàu lớn được trang bị một chân vịt, khởi hành từ Odessa, nó chở 500 tấn lúa mì, di chuyển rất nhanh và vô cùng nặng nề. Nó ép thẳng về phía con tàu của thuyền trưởng Harvey. Theo tình hình lúc đó, 2 con tàu sẽ đụng vào nhau và hầu như không còn cách nào để tránh ra nữa. Trong chớp mắt, trong màn sương mù dày đặc dường như xuất hiện thêm ảo ảnh của rất nhiều chiếc thuyền. Mọi người chưa kịp nhìn rõ thì cái chết đã đến ngay trước mắt.
“Mary” đang tiến đến với tốc độ rất cao và nó đã đâm vào một bên của tàu “Norman No”, tạo ra một lỗ thủng lớn trên thân tàu. Do sự va đập mạnh nên tàu “Mary” sau đó cũng phải dừng lại. Trên tàu “Norman No” có 28 thuyền viên, một nữ nhân viên phục vụ, 31 hành khách, trong đó có 12 người là phụ nữ. Cú va chạm vô cùng dữ dội và đáng sợ. Trong tích tắc, đàn ông, phụ nữ và trẻ em, tất cả mọi người đều chạy lên trên boong tàu. Có người chưa kịp mặc áo, có người vừa chạy vừa kêu gào, có người khóc thét lên, sự hoảng loạn bủa vây tất cả, một cảnh tượng hỗn loạn nhanh chóng xuất hiện.
Nước biển ào ào chảy vào trong tàu, xem ra không lâu nữa cả con tàu sẽ chìm xuống không còn lại dấu vết. Song càng nguy hiểm hơn nữa là: Trên thuyền không có vách ngăn chống thủng để bịt kín cabin, cũng không có đủ phao cứu sinh.
Phản ứng của thuyền trưởng
Trong thời khắc cấp bách này, thuyền trưởng Harvey đứng trên đài chỉ huy gào lớn: “Mọi người hãy bình tĩnh lại đi, chú ý nghe mệnh lệnh của tôi! Thả thuyền cứu nạn xuống. Phụ nữ đi trước, những hành khách khác hãy đi theo sau, thuyền viên hãy đi sau cùng. Bắt buộc phải cứu sống cả sáu mươi người.” Trên thực tế thì trên thuyền có tất cả 61 người, nhưng ông đã bỏ quên mất chính bản thân mình.
Tất cả thuyền viên đều gấp rút tháo dây thừng buộc thuyền cứu nạn ra. Tất cả mọi người đều xúm lại, người tranh ta cướp, phó thuyền là Okler mang theo các thuyền viên cố gắng hết sức để duy trì trật tự, nhưng cả đoàn người cứ giống như lên cơn điên loạn, loạn đến nỗi không thể nào giữ trật tự được.
Chính vào lúc này, âm thanh nghiêm khắc của vị thuyền trưởng đã lấn át tất cả những tiếng hô hoán và cãi vã, những con người đang đứng trong đêm tối đã nghe được một đoạn đối thoại ngắn gọn súc tích có lực như thế này:
“Thợ cơ khí Locke hiện đang ở đâu?”
“Thuyền trưởng đang gọi tôi sao?”
“Bếp lò như thế nào rồi?”
“Bị nước biển nhấn chìm hết rồi.”
“Thế lửa đâu?”
“Bị tắt lụi rồi.”
“Máy móc như thế nào rồi?”
“Đều dừng hoạt động hết rồi.”
Thuyền trưởng gọi to một tiếng: “Thuyền phó Okler!”
Phó thuyền trưởng trả lời: “Có!”
Thuyền trưởng lại nói: “Chúng ta còn có thể kiên trì bao nhiêu phút nữa?”
“20 phút nữa.”
“Đủ rồi” Thuyền trưởng nói, “Hãy để mọi người lên thuyền cứu nạn đi”. Thuyền phó Okler, súng ngắn của anh còn đó không?”
“Đây thưa thuyền trưởng.”
“Người đàn ông nào to gan dám đi trước phụ nữ thì anh hãy nổ súng bắn chết hắn ta!”
Ngay lập tức không ai lên tiếng nữa. Không một ai chống lại ý chí của thuyền trưởng. Họ có cảm giác như có một linh hồn vĩ đại xuất hiện trên đầu mình. Con thuyền “Mary” cũng thả thuyền cứu nạn xuống, công tác cứu trợ tiến hành vô cùng trật tự, hầu như không xảy ra một chút tranh chấp hay ẩu đả nào.
Sự việc luôn luôn như vậy, ở đâu có chủ nghĩa ích kỷ kém cỏi thì nơi đó cũng sẽ có những người quên thân mình để cứu người. Harvey sừng sững đứng trên vị trí thuyền trưởng của ông ấy, chỉ huy, kiểm soát và lãnh đạo.
Ông bình tĩnh và điềm đạm, luôn suy nghĩ đến mọi người và mọi việc sẽ xảy ra, thay vì ra lệnh cho con người thì dường như ông đang ra lệnh cho tai họa, hầu như tất cả đang nghe theo sự điều khiển của ông. Qua một lúc sau, thuyền trưởng lớn tiếng hô: “Cứu Clement ra ngoài!” Clement là thủy thủ thực tập, vẫn còn là một đứa trẻ.
Thời gian 20 phút đã qua, 60 con người tất cả đều đã lên thuyền nhỏ. Nước trong thuyền càng ngày càng nhiều, con tàu đang dần chìm xuống đáy biển sâu, mọi người cố gắng hết sức tăng tốc và chèo thuyền cứu nạn thoát khỏi khoảng giữa hai con tàu “Norman No” và “Mary”.
“Tăng nhanh tốc độ lên một chút!” Thuyền trưởng lại hô lớn.
Ông đứng sừng sững trên boong tàu, không có bất kỳ một động tác tay nào, cũng không nói bất kỳ một lời nào khác, giống như gang thép, không nhúc nhích tí nào, cuối cùng ông cùng con thuyền chìm xuống đáy biển sâu. Sau khi xuyên qua màn sương u ám, mọi người nhìn chằm chằm vào bức tượng màu đen đó đang dần chìm xuống biển. Hình ảnh ấy, những người may mắn thoát nạn cả đời không thể quên.
Cả cuộc đời của thuyền trưởng Harvey “trung thành với cương vị công tác, làm đúng với đạo làm người”. Khi đối diện với cái chết, ông đã sử dụng quyền lợi của mình và trở thành một vị anh hùng.
Khánh An
www.hoithanhvuonnhoaz.com