Mình vốn mơ một căn nhà bên bờ suối, sớm mai nghe chim hót, đêm về ngắm trăng thanh. Vốn thích nấu ăn mở Quán Giữa Trưa hay Quán Nửa Khuya đón bạn hiền đến chơi nhà. Vốn thích một cuộc sống tĩnh lặng nhìn dòng đời trôi như nước chảy qua cầu.
Bạn mình sẽ rất ngạc nhiên khi năm 2020 ở đâu ra một NL quan tâm đến thời cuộc, nói chuyện sặc mùi chính trị, mình còn ngạc nhiên mình nữa á.
Cũng vì thương con các bạn à. Con gái năm nay 17 tuổi, rất quan tâm đến thời cuộc. Từ nhỏ, con gái đã rất lanh lợi, luôn giả bộ cầm micro để thuyết trình; có lúc mình mơ hão huyền rằng, con gái lớn lên biết đâu sẽ trở thành xướng ngôn viên của đài CNN. Trong nhà mình thì anh chồng, một người rất thiên về cánh hữu và con gái một người rất thiên về cánh tả, nên mình luôn là người ở giữa, nghe đầy một lỗ tai luôn. Và luôn luôn, mình phải khuyên là, cái gì thì cái, phải biết nhận định đúng sai, phải luôn công bình nha nha!
Từ đâu, con gái có những nỗi niềm, không thích người giàu, rằng người giàu là do bóc lột người nghèo, là người giàu thì phải đóng thuế cao, là phải giúp người nghèo, là phải bỏ của ra để cứu đói, cứu nghèo ở châu Phi. Đúng là người giàu nên làm như vậy, nhưng họ không “phải” con à. Triết lý của người Hoa có câu, đại phú do thiên, tiểu phú do cần. Người giàu thường rất giỏi, rất siêng và được Chúa ban phước. Mẹ khuyên mấy đứa cứ chuyên tâm học hành, rất giỏi, rất siêng và biết nhờ cậy ơn Chúa, giàu thì mẹ không bảo đảm, nhưng nhất định sẽ không nghèo.
Từ đâu, con gái không thích người Mỹ trắng, ghét chủ nghĩa Mỹ trắng thượng đẳng, sợ mình bị kỳ thị, bị phân biệt chủng tộc. Mẹ khuyên con gái là, nước Mỹ là hợp chủng quốc Hoa Kỳ mà con, biết bao nhiêu màu da, tiếng nói, biết bao nhiêu sự khác biệt về văn hoá, tập tục và thói quen, nên mình phải cố gắng để hội nhập. Cố gắng giữ nhưng giá trị tốt đẹp của Á Đông mình, cố gắng học hỏi những điều tốt đẹp từ văn hoá khác. Sắc dân nào cũng có người tốt, người xấu, có người quá khích, có con sâu làm rầu nồi canh, nhưng người Mỹ trắng không thể là người xấu con nhé. Người Mỹ trắng yêu nước Mỹ thành thật, vì nếu con gái để ý đi, con sẽ thấy người Mỹ trắng là những người ở tuyến đầu vào sinh ra tử, chiếm số đông góp phần gầy dựng đất nước này phải không; như là đi lính đánh giặc, cảnh sát, lính cứu hoả, giáo viên, những nhà từ thiện… Mình biết ơn người Mỹ trắng gây dựng đất nước này, gọi là người đi trước mở cõi, nếu như họ được thêm quyền lợi gì (white privileges), thì mình cho là cũng xứng đáng thôi. Rồi mẹ hỏi con gái, vậy con nói mẹ nghe, có quyền lợi gì Mỹ trắng có mà con không có, con gái nghĩ hoài không ra ngoài một điều là khởi đầu tốt đẹp. Mẹ khuyên con gái chớ, mình chạy đường dài mà con, khởi đầu không quan trọng lắm, chạy như thế nào để về đích mới là đáng kể.
Từ đâu, con gái sợ ở đất nước này, là phái nữ sẽ bị thiệt thòi, mất nhiều cơ hội, không được chọn làm lãnh đạo, đi làm thì mức lương thấp hơn phái nam. Rồi con gái cho rằng phải bầu những phụ nữ vào những chức vụ quan trọng để họ nói tiếng nói của chị em mình. Mẹ hỏi con gái là, con đang nói chuyện ở những đất nước Hồi giáo phải không. Ơ Mỹ thì không hề con nhé, con cứ cố gắng thật xuất sắc, nhờ ơn Chúa ban phước thì chắc chắn không mất cơ hội. Mà có đi bầu bán gì thì cứ giỏi là bầu chứ không phải vì người ta là phụ nữ con nha! Cái danh phụ nữ đầu tiên… hình như là rất quyến rũ đối với em ấy!
Từ đâu con gái sợ cảnh sát, ghét cảnh sát quá, rồi là cảnh sát được trả lương quá cao, tốn phần lớn của ngân khoản của quốc gia, rồi là cảnh sát lợi dụng quyền lực hà hiếp dân. Mẹ giải thích là, một số nhỏ cảnh sát xấu chớ phần lớn là tốt con nha. Họ chọn nghề cứu người giúp người và thi hành luật pháp mà. Con cứ giữ đúng luật lệ thì sẽ rất ít khi va chạm với cảnh sát; và từ từ trong đời, con sẽ nhận ra là bất cứ khi nào con cần, nếu không tìm ra ai, thì cảnh sát sẽ là người đầu tiên con nhờ đến. (Mình sẽ có bài viết Mình và Cảnh Sát)
Từ đâu, con gái cho là những hành động phá hoại, lợi dụng biểu tình rồi cướp phá, hôi của, giận dữ rồi vẽ bậy, rồi phá tượng đài của những bậc ghi công là hoàn toàn chấp nhận được. Rồi lặp lại cái câu là, “toà nhà thì xây lại được, mạng người thì không”. Rất công bằng, mẹ bảo con gái là, ai hà hiếp, giết người thì sẽ bị luật pháp trừng trị, và đụng đến tài sản không phải của mình thì sẽ bị trừng trị luôn.
Từ đâu, con gái tin rằng nước Mỹ tồi tệ quá, không phải là một nơi đáng sống; nhưng lại cho rằng nước Mỹ phải có nghĩa vụ với cả thế giới, cứu đói ở châu Phi, là chỗ để dân nghèo đến tỵ nạn, làm cho thế giới xanh trở lại. Nước Mỹ rất nên làm như vậy con à; nhưng nước Mỹ không có nghĩa vụ với cả thế giới và rất là không nên tạo ra những thành phần ỷ lại, lười biếng và lợi dụng những sự giúp đỡ, giúp bao nhiêu mới là đủ hả con.
Từ đâu con gái ghét tổng thống quá, gọi ông bằng đủ thứ tên, và chấp nhận những hành động rất là vô lễ. Ai đời mà quốc kỳ thì đốt, chào cờ thì ngang nhiên quỳ xuống, tổng thống đưa văn bản mà ngang nhiên xé đôi, tổng thống mời đến ăn ở toà Bạch Ốc thì ngang nhiên từ chối… Mẹ bảo là có thể con không thích, bất đồng chính kiến, nhưng sự tôn trọng và lễ độ thì nhất định phải có con nha. Con có thể không thích tính cách của ông, nhưng những gì ông làm được cho đất nước thì con phải ghi nhận, ít nhất thì phải có một điều chớ! Vì nếu không, sao hơn 70 triệu người dân Mỹ ủng hộ ông đến như vậy. Mẹ dạy con bài học công bằng không phải là dễ.
Mình lờ mờ nhận ra rằng, những điều con gái được dạy dỗ ở trường và ở mạng xã hội, sao mà giống chủ nghĩa cộng sản quá.
Nhớ ngày xưa biết đến nạn đấu tố ở miền Bắc mà rùng mình. Nhớ sau 75, nạn ngang nhiên chiếm nhà, chiếm đất, hôi của mà xót xa. Nhớ những câu khẩu hiệu, “lấy của người giàu, chia cho người nghèo” “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” nghe ra rả cả ngày bắt ngán. Nhớ những nhà trí thức, hay là những người phục vụ chế độ cũ bị bắt đi học tập cải tạo, nhớ những người giàu bị phá sản. Tượng đài bị phá, đường bị đổi tên, sách vở tác phẩm bị đốt…Và chế độ cộng sản đang đi về đâu, vẫn tồn tại, nhưng đầy những sự dối trá, tham nhũng, hối lộ… Họ nói thì hay lắm rằng luận điệu là xây dựng xã hội tốt đẹp, giúp người nghèo, nhưng những bậc cầm quyền là những người giàu nhất.
Mình đi bầu cử là cố mong một chính thể không phải cho riêng mình mà cho con gái, cho thế hệ sau của mình. Mình là người làm công ăn lương, chính thể nào thì chắc cũng sẽ không thay đổi nhiều, cũng thức đêm đi trực, cũng sẽ đi làm và đóng thuế; nhưng mình rất mong muốn bảo vệ một nước Mỹ tốt đẹp cho con gái, một nước Mỹ xứng đáng để bố mình liều mạng lênh đênh trên biển Đông để tìm đến, một nước Mỹ kính Chúa và yêu người, công bằng và nhân ái.
Mình thật không muốn con gái sống ở nước Mỹ mà vô ơn, cho rằng nước Mỹ quá tồi tệ và bắt đầu cuộc đời, tuổi 18 tươi đẹp với nhiều điều cay đắng, bất bình và nỗi sợ.
Và nếu cuộc bầu cử này có những điều mờ ám và gian dối, mình tha thiết mong sẽ được làm cho ra lẽ, không phải cho mình nhưng để con gái mình tin rằng nước Mỹ vẫn còn là đất nước tự do và dân chủ; đạo đức và công chính.
(Tác giả bài viết fb Nhuoc-lan Nguyen-Phan Chau )