Có một khe núi nọ địa thế rất hiểm trở, nối 2 bên vách núi đó là một cây cầu tạm bợ được ghép lại từ vài thanh sắt.Hôm đó, có một đoàn bốn người đến bên cầu, một người mù, một người điếc và hai người bình thường. Họ lần lượt nối tiếp nhau đi qua cầu.Kết quả là, người mù, người điếc và một người bình thường qua được cầu, bình an vô sự, còn một người rơi xuống vực sâu, mất mạng.Nhược điểm của người mất mạng đó là tai quá thính và mắt quá tinh.Người bị mù, vì mắt không nhìn thấy gì nên không biết núi cao vực hiểm, cây cầu lại cheo leo, nhờ đó mà bình tĩnh bám chặt vào tay vịn, thận trọng lần từng bước qua cầu.Người bị điếc, vì tai không nghe thấy gì nên chẳng hề biết dưới chân mình có tiếng gào thét gầm rú, vì thế mà nỗi sợ hãi được giảm thiểu khá nhiều.Còn người bình thường bình an vô sự qua cầu nói rằng: “Tôi đi qua cầu của tôi, núi hiểm nào có liên quan gì đến tôi, nước chảy như gào thét dưới chân cũng nào có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ quan tâm chú ý đến việc làm sao bước cho thật chắc chắn là đủ rồi.”* Tích cực đối diện với môi trường xung quanh, mang trong mình một trái tim bình thản, tích cực hướng về điều tốt đẹp, chúng ta có thể sẽ đánh bay được sự sợ hãi vô hình.
(Sưu tầm)