Một trăm năm sau

Đọc: Gióp 19:21–27
Tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống, đến cuối cùng Ngài sẽ đứng trên đất. — Gióp 19:25

“Tôi chỉ muốn một trăm năm sau mọi người vẫn nhớ đến tôi”, nhà biên kịch Rod Serling đã nói điều này vào năm 1975. Nhà sản xuất bộ phim truyền hình Miền Ảo Ảnh muốn mọi người nói về ông rằng: “Ông ấy là một nhà văn”.

Hầu hết chúng ta có thể đồng cảm với mong muốn của Serling, đó là để lại một di sản – một điều gì đó mang lại ý nghĩa và sự trường tồn cho cuộc đời của chúng ta. Câu chuyện của Gióp cho chúng ta thấy một người đang vật lộn với ý nghĩa cuộc đời giữa những ngày chóng qua. Trong phút chốc, không chỉ tài sản mà tất cả con cái, là điều quý giá nhất đối với ông cũng mất đi. Sau đó, bạn hữu buộc tội ông rằng ông đáng chịu số phận này. Gióp kêu lên: “Ôi! Ước gì những lời tôi được ghi lại, được chép vào một quyển sách! Dùng bút sắt và chì, khắc vào bia đá lưu lại đến muôn đời!” (Gióp 19:23-24).
Những lời của Gióp đã được “khắc vào bia đá lưu lại đến muôn đời”. Chúng ta có những lời đó trong Kinh Thánh. Tuy nhiên, Gióp cần ý nghĩa trong cuộc đời hơn là di sản mà ông để lại. Ông đã phám phá điều đó trong bản tính của Chúa. Gióp tuyên bố: “Tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống, đến cuối cùng Ngài sẽ đứng trên đất” (19:25). Sự hiểu biết này đã cho ông một khao khát đúng đắn. Gióp nói: “Chính tôi sẽ thấy Ngài, lòng tôi mong chờ đến héo hon!” (c.27).
Cuối cùng, Gióp không có được những gì ông mong đợi. Nhưng ông có được nhiều hơn thế, đó là Nguồn của mọi ý nghĩa và sự vĩnh cửu (42:1-6).
Bạn nghĩ vì sao Gióp muốn lời của ông được lưu giữ mãi mãi? Bạn muốn một trăm năm sau mọi người nhớ đến bạn như thế nào?
Lạy Chúa, ngoài Ngài ra, mọi thứ đều chóng qua. Chúng con ca ngợi Ngài vì bản tính không hề lay chuyển của Ngài. Xin cho chúng con thấy được điều gì thực sự quan trọng.

(Tim Gustafson)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.