Ngạn ngữ phương Tây có câu: “Que sera, sera” (Whatever will be, will be), nghĩa là “Chuyện gì phải đến sẽ đến”. Vậy nhưng ai mới là người sẽ làm cho điều ấy phải đến?
Bác sĩ Ahmed là một nhà khoa học nổi tiếng, một chuyên gia về ung thư. Có lần, ông đi đến thành phố khác tham dự một hội nghị quan trọng, nơi ông sẽ nhận giải thưởng trong lĩnh vực nghiên cứu y tế của mình.
Ông đã làm việc rất chăm chỉ với tinh thần trách nhiệm cao cho nghiên cứu, và cảm thấy những nỗ lực của mình xứng đáng với giải thưởng. Vì thế, ông thực sự hào hứng tham dự hội nghị, và thu xếp lên đường càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, sau khi cất cánh được hai giờ đồng hồ, máy bay phải hạ cánh khẩn cấp tại sân bay gần nhất do một số trở ngại kỹ thuật.
Sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ hội nghị, bác sĩ Ahmed ngay lập tức đến quầy lễ tân để hỏi về chuyến bay tiếp theo, ông được thông báo rằng chuyến bay tiếp theo phải sau 60 giờ nữa. Do đó, nhân viên tiếp tân đề nghị ông thuê một chiếc xe hơi và tự lái xe đến hội nghị chỉ cách đó bốn giờ.
Không còn lựa chọn nào khác, ông đồng ý với ý tưởng, bất chấp việc ông rất ghét lái xe đường dài. Bác sĩ Ahmed lên một chiếc xe thuê và tiếp tục cuộc hành trình.
Tuy nhiên, ngay sau khi ông rời đi, thời tiết đột nhiên thay đổi và một cơn bão lớn ập tới. Lái xe trong thời tiết mưa to gió lớn khiến tầm nhìn ông không được tốt, sau 2 giờ lái xe, ông tin rằng mình đã bị lạc. Một mình lái xe trên con đường vắng trong cơn mưa lớn, ông cảm thấy đói và mệt, ông bắt đầu tìm kiếm nơi nào đó để xin trú chân. May mắn là một lúc sau, cơn bão dịu đi một chút. Cuối cùng, ông cũng tìm thấy một ngôi nhà nhỏ có vẻ tồi tàn.
Trong tâm trạng chán chường, ông ra khỏi xe và gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa. Vị bác sĩ nhanh chóng giải thích vấn đề và hỏi cô xem liệu ông có thể mượn điện thoại của cô để liên lạc không. Người phụ nữ với gương mặt có vẻ u sầu nói với ông rằng cô không có bất kỳ kết nối điện thoại nào, nhưng cô vui lòng mời vị bác sĩ vào bên trong trú chân cho đến khi thời tiết tốt hơn.
Hoàn toàn kiệt sức, đói bụng, ông nhận lời mời ân cần của người phụ nữ. Trước khi mời ông dùng trà nóng và bánh mỳ, người phụ nữ hỏi rằng ông có thể tham gia cầu nguyện cùng cô không. Bác sĩ Ahmed mỉm cười cho biết ông chỉ tin vào khoa học và bảo cô hãy tiếp tục với những lời cầu nguyện của mình.
Ngồi trên bàn uống tách trà, vị bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ khổ não nhưng thành tâm của người phụ nữ khi cô đang cầu nguyện, có lẽ là cho đứa trẻ trong chiếc cũi nhỏ. Bác sĩ Ahmed thấy rằng dường như mỗi lần cầu nguyện xong, cô lại bắt đầu với một lời cầu nguyện nữa.
Cảm thấy tò mò và nghĩ rằng người phụ nữ này có thể cần được giúp điều gì đó, vị bác sĩ đã nắm lấy cơ hội để nói ngay khi cô cầu nguyện xong. Ông thắc mắc có phải cô đang cầu nguyện điều gì cho đứa trẻ nhỏ trong chiếc cũi không, và thêm một điều khác nữa, ông đặt câu hỏi:
“Chính xác là cô mong muốn điều gì từ Chúa, liệu Chúa có nghe lời cầu nguyện của cô không?”
Người phụ nữ nở một nụ cười buồn, cô nói rằng đứa trẻ trong cũi là con trai cô, cậu bé đang mắc một loại ung thư hiếm gặp, và chỉ có một bác sĩ Ahmed mới có thể chữa cho cậu bé, nhưng cô không có tiền để trả chi phí chữa trị. Hơn nữa, bác sĩ Ahmed sống ở một nơi xa xôi khác.
Cô nói rằng cho đến nay Chúa đã không trả lời lời cầu nguyện của cô, nhưng cô tin chắc một ngày nào đó Chúa sẽ ban phép màu của Ngài. Trên nét mặt thanh mảnh của người phụ nữ phản ánh một niềm tin kiên định, cô nói:
“Tôi sẽ không cho phép nỗi sợ hãi của mình vượt qua đức tin”.
Bác sĩ Ahmed choáng váng không nói nên lời. Ông thì thầm điều gì đó dưới hơi thở của mình: “Chúa ơi, thật tuyệt vời!”.
Ông bắt đầu hồi tưởng lại chuỗi sự kiện đã xảy ra trong hành trình của mình đến thời điểm này, đầu tiên là có một số trục trặc trong máy bay, sau đó giông bão đã xảy ra, ông bị lạc mất phương hướng và… dường như tất cả những điều này xảy ra theo một “lộ trình” đã được lên kế hoạch trước.
Bởi vì Chúa không chỉ trả lời cho lời cầu nguyện của người phụ nữ, mà Ngài còn ban cho vị bác sĩ này cơ hội bước ra khỏi thế giới vật chất, để chứng kiến sức mạnh của đức tin vào Thần.
Bác sĩ Ahmed chiêm nghiệm và kinh ngạc nhận ra rằng, sự sắp đặt hoàn mỹ của Chúa đã mở rộng tầm mắt cho một nhà khoa học thấy được “khoa học” cao diệu hơn, đồng thời để trợ giúp những người có đức tin nơi Đức Chúa Trời, những người có sức mạnh “đức tin” không gì sánh được, tán thưởng cho những lời cầu nguyện của họ.
Chúng ta có thể không bao giờ biết hết những lý do, nhưng cần tin rằng không có gì xảy ra là tình cờ cả. Chỉ khi đó, trong sâu thẳm tâm hồn chúng ta sẽ thể nghiệm được sự nhiệm màu của đức tin vào Chúa, và hiểu rằng: “Điều gì phải đến, sẽ đến, theo cách tốt đẹp nhất”.
Hồng Tâm