Kinh Thánh: 2 Sử Ký 24:1-14
Thỉnh thoảng tôn giáo kiếm được con đường của mình. Các thầy tế lễ có nhiệm vụ thu tiền từ dân sự và dùng nó để sửa chữa đền thờ, nhưng điều đó đã không xảy ra. Đã có sự bất chính ở đây, trộm cắp, sự biển thủ trong tôn giáo. Nó nhắc tôi nhớ lại vụ bê bối trong giáo phái của tôi một vài năm về trước. Người thủ quỹ của giáo phái đã bị kết án là trộm cắp hàng trăm ngàn đô la từ két sắt của văn phòng quốc gia. Chúng ta thật không quá ngạc nhiên khi những sự việc như vậy xảy ra trên thế giới.
Nhưng khi nó xảy ra trong Hội thánh khi thế gian nhìn nó như là sự mỉa mai, Cơ Đốc nhân phải xem nó là một điều gây kinh khiếp. Bởi vì Hội thánh là nơi được cho là tội ác không xảy ra. Hội thánh là thân thể Đấng Christ (Rô-ma 12:5; I Cô-rinh-tô 12:12-13) và là nhà của Ngài (I Ti-mô-thê 3:15), cũng giống như đền thờ Giêrusalem là nhà của Đức Chúa Trời cho người Do thái trong thời đại Giô-ách. Mặc dù những thầy tế lễ đó có ăn cắp hay không, nhưng có một điều rõ ràng: Những người trực tiếp ở đền thờ không phải là những người yêu mến đền thờ. Họ không phải là ống dẫn ân điển của Đức Chúa Trời nhưng là đập ngăn trở. Họ phần nào giống như những người Pharisi mà Chúa Giê-xu lên án (Ma-thi-ơ 23:13). Thầy tế lễ cả Giêhôgiađa đã bày tỏ lòng yêu mến của mình đối với đền thờ cho đến thời điểm này (23:6, 16-19), và ông là người đề xuất ý kiến và bác bỏ đề nghị. Nhưng vì cớ một lý do không rõ, ông đã không cứng rắn đối với những thầy tế lễ này. Điều đó nhường lại cho người được ông bảo trợ, Giô ách, người được ông che giấu, bảo vệ, dạy dỗ và nuôi dưỡng từ lúc thơ ấu. Giô-ách có thể làm được gì? Kêu gọi một hội nghị và điều tra vấn đề? Đe dọa các thầy tế lễ bằng hình phạt? Hoặc là cứ xử tử họ và thuê những người khác? Có thể ông chỉ cần từ bỏ những ý định đó nếu đó là ý Chúa, đền thờ sẽ được sửa chữa, đúng không? Ông đã không làm như vậy. Ông đã giải quyết vấn đề bằng cách sa thải những người ngăn trở. Thật là kỳ lạ, vương triều này hành động cách dân chủ: ông đi thẳng đến dân sự (c. 9). Và dân sự bắt đầu đem tiền của họ thẳng đến các rương trong đền thờ, tiền được đếm và sau đó đi thẳng đến các thợ sửa (c. 11-13). Không có người trung gian. Thật mỉa mai và đáng buồn khi dân sự lại có lòng đối với đền thờ hơn là những thầy tế lễ: “Họ mang đến phần của mình cách vui vẻ? Chúng ta không cần phải đi đến đền thờ Giêrusalem để thờ phượng, tuy nhiên, có nhiều điều giống như vậy trong thời đại chúng ta. Chúng ta làm nhiều việc người Do thái làm. Chúng ta dâng của lễ bởi vì chúng ta yêu mến Chúa, đối với chúng ta đó là tiền phần mười. Chúng ta hát, đàn, cầu nguyện, thậm chí nhảy múa, để cho tất cả những điều đó được tiến hành, chúng ta có thể phải có một nơi thánh và nó cần được sửa chữa và duy trì. Hãy nhớ rằng sự thờ phượng của chúng ta có cả hai phần đó là phần thấy được và phần không thấy được. Có một điều gì hoặc một ai đó đang ngăn bạn thờ phượng bằng tâm linh và lẽ thật chăng? Có thể là một trong những điều sau: Sự sợ hãi của chính bạn; luật lệ của những người khác; người khác đang nhìn xem bạn hoặc lắng nghe bạn; người khác đang không hiệp một với bạn, hoặc là bạn không thật sự tha thứ cho người khác. Bản liệt kê này còn dài hơn nữa không? Hãy viết những câu trả lời xuống phần cầu nguyện. Sau đó cầu xin Chúa chỉ cho bạn biết cách nào để trực tiếp đến với Ngài và nguồn của sự thờ phượng sâu kín trong lòng bạn.
Lạy Thiên Phụ, tạ ơn Ngài đã ban Chúa Giê-xu để làm đền thờ mới cho sự thờ phượng và tạ ơn Ngài vì Chúa sống trong lòng con hôm nay. Xin cất đi những ngăn trở đã làm cho con không thể thờ phượng Ngài cách hết lòng. Xin dạy con cách thờ phượng bằng tâm thần và lẽ thật. Con cầu nguyện trong danh Chúa Giê-xu. Amen.
(Sưu tầm)