Khi Karen biết mình mang thai đứa con thứ hai, như nhiều bà mẹ khác, cô giúp đứa con trai 3 tuổi – Michael – làm quen với việc nó sẽ có em.
Họ siêu âm và biết đó là bé gái. Thế là đêm nào Michael cũng hát cho em gái trong bụng mẹ nghe, nó xây dựng tình yêu với đứa em bé bỏng trước cả khi gặp mặt em.
Mọi việc diễn ra tốt đẹp với Karen – một tín hữu sốt sắng của Hội Thánh Panther Creek United, bang Tennessee, Mỹ – cho đến kỳ sanh nở.
Nhưng thật bất ngờ, một biến chứng xuất hiện khi Karen đang trên bàn sinh. Các bác sĩ băn khoăn không biết có nên mổ bắt đứa trẻ ra để cứu mẹ hay không.
Cuối cùng thì em gái của Michael cũng được chào đời bình thường; mẹ bé bình an nhưng chính bé lại yếu ớt, nguy kịch.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên trong đêm, chở đứa bé đến chuyên khoa hồi sức ở bệnh viện St. Mary, Knoxville, bang Tennessee.
Những ngày dài trôi qua. Sức khỏe em bé ngày càng tệ hơn. Các bác sĩ buồn bã, hối tiếc: “Xin chuẩn bị cho điều xấu nhất có thể xảy ra”.
Vợ chồng Karen liên lạc với nghĩa trang trong vùng mua một phần đất nhỏ, thay vì sửa sang lại căn phòng để đón bé về.
Michael vẫn cố xin cha mẹ cho cậu vào thăm em. “Con muốn hát cho em nghe” – cậu nài nỉ.
Đã sang tuần thứ 2 bé nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, và nhiều người tự hỏi không biết bé có cầm cự nổi sang tuần thứ ba hay không.
Michael vẫn tiếp tục mè nheo chyện muốn hát cho em nghe, dù cậu không được phép vào nơi đó.
Karen nghĩ hay mình cứ cho Michael vào thăm em lần cuối? Nếu thằng bé không được gặp em lúc này, có thể lắm chẳng còn dịp nào nữa.
Karen lén dẫn nó vào phòng, nhưng cô y tá trưởng phát hiện, la lên: “Đem đứa trẻ ra ngoài! Nó không được vào!”.
Karen vốn dịu dàng, ôn hòa, bỗng dưng trừng mắt, dứt khoát: “Nó sẽ không rời khỏi đây cho đến khi nó được hát cho em nó nghe!”.
Karen dắt Michael lại bên nôi em. Cậu nhìn chằm chằm vào đứa em gái nhỏ xíu, tội nghiệp và bắt đầu cất giọng run run. Tiếng hát ngây thơ từ trái tim trong veo của cậu bé 3 tuổi: “Em là ánh mặt trời của anh, chỉ em thôi! Em khiến anh hạnh phúc khi bầu trời quanh ta đang u ám…”.
Em bé dường như có chút phản ứng, mạch đập của bé chậm và ngắt quãng bỗng đều đặn hơn. “Hát tiếp đi Michael” – Karen bật khóc và bắt đầu cầu nguyện: “Chúa ơi, xin thương xót đứa con gái bé bỏng này”.
Michael tiếp tục say sưa hát: “Chắc em không biết đâu, không biết là anh thương em rất nhiều. Đừng lấy mất ánh mặt trời của anh đi, em nhé…”.
Hơi thở bé bỗng gấp gáp, dồn dập hơn, rồi bất ngờ trở nên đều đặn, nghe như tiếng grừ grừ của một chú mèo con.
“Hát tiếp đi con!” – Karen động viên.
“Có một đêm đang nằm ngủ, anh đã mơ thấy anh bế em trong tay…”.
Em bé nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ…
“Hát nữa đi Michael”.
Nước mắt chan hòa trên má cô y tá trưởng cau có khi nãy. Karen thấy lòng mình ấm lại, một cảm giác bình an lan tỏa…
“Em là ánh mặt trời của anh, chỉ em thôi. Đừng lấy mất ánh mặt trời của anh đi, em nhé…”
Hôm sau, các bác sĩ cho biết đứa bé đã… khỏe hẳn và sẵn sàng xuất viện. Về nhà thôi!
Tạp chí “Phụ Nữ Ngày Nay” gọi đây là “Phép lạ từ bài hát của đứa anh trai”; các bác sĩ đơn giản gọi phép màu, riêng Karen nói đây là “Phép lạ từ tình yêu của Chúa!”.
Lời Chúa chép: “Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự. Tình yêu thương trường tồn bất diệt” (1 Cô-rinh-tô 13:7-8).
(Nguồn: Tin & Sống Ministry; Ảnh: theodysseyonline.com)