Tác giả: Kirsten Holmberg
Đọc: I Tê-sa-lô-ni-ca 5:4-11
Vậy, anh em hãy khích lệ nhau và xây dựng nhau, như anh em vẫn làm. — I Tê-sa-lô-ni-ca 5:11
Một giáo viên ở Indiana đã đề nghị các học sinh của mình viết những lời khích lệ và động viên gửi tới bạn cùng lớp. Vài ngày sau, khi một thảm kịch học đường xảy ra ở một vùng khác trong nước, những lời động viên ấy đã nâng đỡ tinh thần các học sinh, giúp các em vượt qua nỗi sợ hãi và đau buồn trước viễn cảnh điều tương tự có thể xảy đến với mình.
Khích lệ và quan tâm lẫn nhau cũng là điều mà Phao-lô muốn gửi gắm khi ông viết thư cho các tín hữu ở Tê-sa-lô-ni-ca. Họ đã mất đi những người thân yêu, và Phao-lô nhắc họ đặt niềm hy vọng nơi lời hứa của Chúa Jêsus, rằng Ngài sẽ trở lại và khiến những người thân yêu của họ sống lại (I Tê. 4:14). Dù không biết khi nào điều này sẽ xảy ra, nhưng ông nhắc họ rằng là người tin Chúa, họ không cần phải sống trong nỗi sợ hãi về sự phán xét của Chúa khi Ngài trở lại (5:9). Thay vào đó, họ có thể sống trong niềm tin vững vàng về một tương lai trong Chúa, và trong khi chờ đợi, hãy “khích lệ nhau và xây dựng nhau” (c.11).
Khi đối diện với những mất mát đau đớn hay những thảm kịch kinh khiếp, chúng ta rất dễ bị nỗi sợ hãi và buồn đau lấn át. Nhưng lời của Phao-lô vẫn còn giá trị với chúng ta ngày nay, hệt như khi ông viết ra lời ấy. Hãy sống trong niềm hy vọng rằng Đấng Christ sẽ phục hồi mọi sự. Trong khi chờ đợi, chúng ta có thể khích lệ nhau—qua những dòng chữ viết tay, những lời nói động viên, những hành động phục vụ, hoặc chỉ đơn giản là một cái ôm.
Bạn đã từng được người khác khích lệ như thế nào? Bạn có thể làm gì để động viên ai đó hôm nay?
Lạy Chúa Jêsus phục sinh, giữa những tổn thương trong thế giới đầy hỗn loạn này, xin giúp con kiên nhẫn chờ đợi Ngài với hy vọng và đức tin, cũng như khích lệ những người xung quanh cho đến khi Ngài trở lại.
www.hoithanhvuonnhoaz.com