Tác giả: Katara Patton
Đọc: Sáng Thế Ký 16:9-16
“Đức Chúa Trời đoái xem,” vì [A-ga] nói: “Chẳng phải chính nơi nầy tôi đã thấy Đấng đoái xem tôi sao?” — Sáng Thế Ký 16:13
“Xuống ngay!” – bạn tôi nghiêm giọng nói với con trai sau khi cậu bé trèo lên ghế nhà thờ và vẫy tay. Cậu con trai ngây thơ trả lời: “Con muốn Mục sư thấy con. Nếu con không đứng lên, Mục sư sẽ không thấy con”.
Dù việc đứng trên ghế không được khuyến khích trong nhà thờ, nhưng con trai của bạn tôi nói có lý. Đứng lên và vẫy tay chắc chắn là một cách để thu hút sự chú ý và được Mục sư nhìn thấy.
Khi muốn được Chúa chú ý đến, chúng ta không cần lo lắng rằng Ngài có thấy chúng ta hay không. Chúa luôn nhìn thấy mỗi người chúng ta. Ngài là Đấng đã hiện ra với A-ga khi bà đang ở trong thời kỳ tăm tối nhất, cô đơn nhất và thất vọng nhất của cuộc đời. Bà đã bị lợi dụng như một con tốt, khi vợ của Áp-ram là Sa-rai giao cho nhiệm vụ sinh con (Sáng. 16:3). Và khi bà mang thai, Áp-ram đã để vợ mình ngược đãi A-ga: “Sa-rai hành hạ A-ga khiến nàng phải trốn khỏi bà” (c.6).
Người đầy tớ bỏ trốn cảm thấy cô đơn và khổ sở trong khi đang mang thai. Nhưng giữa lúc tuyệt vọng trong hoang mạc, Chúa đã nhân từ sai một thiên sứ đến nói chuyện với bà. Thiên sứ nói rằng Chúa đã “lắng nghe tiếng kêu than” của bà (c.11). Bà đáp lại bằng cách gọi Chúa là “Đức Chúa Trời đoái xem” (c.13).
Đây là một trải nghiệm tuyệt vời—đặc biệt là giữa nơi hoang mạc. Chúa đã đoái xem A-ga và tỏ lòng thương xót với bà. Và dù mọi việc có khó khăn đến đâu, Ngài cũng hằng đoái xem bạn.
Bạn đang đối mặt với những tình huống khó khăn như thế nào? Khi biết rằng Chúa hằng đoái xem, bạn được khích lệ để bước tiếp ra sao?
Chúa ơi, cảm tạ Ngài hằng luôn đoái xem con. Con biết Ngài luôn ở cùng con ngay cả trong những lúc khó khăn nhất.