Than Khóc Cho Quê Hương

(Thơ Thanh Hữu)

Vì thế mà tôi khóc; Mắt tôi tuôn trào giọt lệ; Vì người an ủi tôi đã xa tôi, Không ai làm tươi tỉnh tâm linh tôi. (Ca thương 1:16)

Khi du lịch nơi danh lam thắng cảnh,
Của quê hương, lòng cảm thấy ngậm ngùi.
Giữa cảnh đẹp hùng vĩ của quê tôi,
Lại đầy dẫy những tượng thần câm điếc. (1)

Giữa thắng cảnh của trời xanh nước biếc,
Của sông hồ, của hang động nên thơ.
Giữa núi cao, sóng đẹp vỗ tràn bờ,
Đầy tế tự, của đình chùa hương khói!

Tôi đau xót, thấy tim mình se lại,
Vì lòng người, quên ân sủng trời cao.
Đấng ban ơn, Đấng tạo dựng ban trao,
Bao cảnh đẹp cho nhân sinh chiêm ngưỡng.

Nhưng con người, lại tao nên thần tượng,
Biến vô tri gỗ đá để tôn thờ.
Mà quên đi Đấng sáng tạo ban sơ,
Tạo vũ trụ, đầy danh lam thắng cảnh.

Đồng cảm với Giê-rê-mi cô quạnh,
Từng buồn lòng than khóc cho quê hương. (2)
Giọt lệ rơi qua dòng suối Ca Thương,
Về hậu quả của đồng hương vô tín.

Trong xót xa, để tâm linh yên tịnh,
Con dốc lòng khẩn nguyện Chúa thiết tha.
Xin tha thứ những sai lạc gian tà,
Của dân tộc của quê hương yêu dấu.

Xin mở mắt, cho đồng hương hiểu thấu,
Lòng xót thương, ân cứu rỗi diệu kỳ.
Của Chúa Trời, qua Cứu Chúa thực thi,
Cho nhân thế, hưởng hồng ân muôn thuở. (3)

Con hy vọng cơn mưa nguồn tuôn đổ, (4)
Bởi Linh năng tràn ngập khắp phố phường.
Bởi Linh quyền tuôn chảy khắp quê hương,
Để dân Việt, đa số người được cứu.

THANH HỮU
Tháng 3 năm 2024


Thi-thiên 115:4-8
Ca-thương 1:16
Giăng 3:16
Giô-ên 2:23

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.