(Thơ Thanh Hữu)
“Con đoái tiếc một dây dưa mà con chưa hề khó nhọc vì nó, con không làm cho nó mọc,
một đêm thấy nó sanh ra và một đêm thấy nó chết. Còn ta, há không đoái tiếc thành lớn Ni-ni-ve, trong đó có hơn mười hai vạn người không biết phân biệt tay hữu và tay tả, lại với một số thú vật rất nhiều hay sao?” (Giô-na 4:10-11)
Đã bao lần, bạn tiếc điều đã mất,
Tiếc thời gian, tiếc sức lực qua rồi.
Tiếc việc làm, của cải đã bay trôi,
Tiếc chức vị, tiếc hôn nhân đổ vỡ?
Bạn hối tiếc, vì đầu tư lầm lỡ,
Vào chương trình vào kế hoạch trần gian.
Bao đổi thay, bao bất trắc kinh hoàng,
Chỉ còn lại những gì không ý nghĩa.
Chúa dạy ta, có tầm nhìn muôn thủa,
Vượt đời nầy, tiếp nối đến đời sau.
Tiếc cơ hội, đang vội vã qua mau,
Đầu tư đến giá trị còn vĩnh cữu.
Giô-na tiếc, một dây dưa bờ bụi,
Đêm sống còn, ngày khô héo qua đi.
Không gieo trồng, không chăm sóc chút gì,
Đợi che nắng, khi gió đùa nóng bức.
Chúa tiếc mười hai vạn người thổn thức, (1)
Biết tội mình, van cầu Chúa kiêng ăn.
Ngài thứ tha, ban sự sống vĩnh hằng,
Họ được cứu, thoát tai ương hình phạt.
Nhìn quanh ta, biết bao người lầm lạc,
Bỏ ân trời, lùa đến chốn hư vô.
Cứ vui chơi hưởng thụ đến ngày nào, (2)
Thời gian hết, đi vào nơi hư mất.
Hãy cùng Chúa, tiếc người xa lẽ thật,
Xa phước lành, từng chối bỏ Phúc-âm.
Tiếc đồng hương ngụp lặn trong sai lầm,
Đã đánh mất nguồn linh ân thiên thượng.
Trong thương tiếc, con cúi đầu khẩn nguyện,
Xin Chúa Trời, đổ mưa lớn Linh năng.
Cơn phấn hưng làm tan chảy giá băng,
Quê hương Việt, chục triệu người cứu rỗi.
THANH HỮU
Tháng 3 năm 2024
(1) Giô-na 4:11
(2) Ma-thi-ơ 24:37-39
www.hoithanhvuonnhoaz.com