– Mục sư Trần Mạnh Hùng ơi! Cho tôi góp ý!
Ngừoi phụ nữ đuổi theo tôi gọi với, tôi dừng lại đợi chị, lần này là lần đầu tôi qua Đức giảng trong kỳ trại hè 1999, mới giảng xong nhóm buổi sáng.
– Mục sư ơi ! Tôi nghe và amen tất cả mọi điều Ms giảng mấy buổi vừa rồi, song có một điều muón góp ý Ms! Xin Ms cho phép!
Ngừoi phụ nữ trạc tuổi 40 rất chân thành nhìn tôi chờ đợi,
– Xin chị cứ nói!
– Ms à! Ms giảng hay sỏ tay túi quần quá, trông lấc cấc, tôi bị vấp phạm….
Nhìn vào mắt chị, tôi hiểu chị
– Chị ơi! Tôi thật xin lỗi về thói quen đó, cũng là do từ hồi hầu việc Chúa trọn thời gian đã được 5 năm rồi, cái bụng của tôi càng ngày càng tọp lại, tôi đã cố gắng túm cạp lại bằng chỉ khâu và kim băng, song nó không bám, dễ bị tụt quần, cộng với ngày giảng, trước đó tôi thường không ăn, lúc giảng hay bốc lửa chạy đi chạy lại…. cho nên tôi hay phải xỏ tay vào túi để giữ quần khỏi tụt,,…lâu ngày thành quen…Tôi sẽ cố gắng sửa tật này! Cám ơn chị!
Người phụ nữ tròn xoe mắt và hiểu! tôi bước đi , chị còn đứng đó một hồi lâu
Ngày hôm nay, bụng đã tròn, quần không tụt mà thói quen đó vẫn còn, mong mọi người thông cảm nha!