Tác giả: Katara Patton
Đọc: Gia-cơ 1:18-20
Hỡi anh em yêu dấu, anh em biết điều đó: người nào cũng phải mau nghe mà chậm nói, chậm giận; — Gia-cơ 1:19
Tôi cảm thấy nhịp tim tăng lên khi mở miệng phản bác lời buộc tội của người bạn thân. Những gì tôi đăng trên mạng không liên quan gì đến cô ấy như cô ấy nghĩ. Nhưng trước khi trả lời, tôi đã thầm nguyện. Sau đó tôi bình tĩnh lại, lắng nghe những gì cô ấy nói cùng sự tổn thương mà tôi cảm nhận được đằng sau lời nói của cô ấy. Rõ ràng, chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ. Bạn tôi bị tổn thương, và nhu cầu biện hộ của tôi tan biến khi tôi chọn giúp cô ấy giải quyết nỗi đau.
Trong suốt cuộc trò chuyện, tôi đã nhận ra ý của Gia-cơ trong phần Kinh Thánh hôm nay khi ông khuyên chúng ta phải “mau nghe, chậm nói, chậm giận” (1:19). Việc lắng nghe có thể giúp chúng ta hiểu được những gì ẩn sau lời nói và tránh được cơn giận “không thực hiện sự công chính của Đức Chúa Trời” (c.20). Nó cho phép chúng ta nghe được tiếng lòng của người nói. Tôi nghĩ rằng việc dừng lại và cầu nguyện đã giúp tôi rất nhiều trong cuộc nói chuyện với bạn mình. Tôi cảm thông hơn với những gì cô ấy nói, thay vì cảm thấy bị xúc phạm. Có lẽ nếu tôi không dừng lại cầu nguyện thì tôi sẽ phản bác lại và cho cô ấy biết mình đã tức giận thế nào.
Và mặc dù không phải lúc nào tôi cũng làm đúng như lời dạy của Gia-cơ, nhưng ngày hôm đó, tôi nghĩ mình đã làm được. Dừng lại để thầm nguyện trước khi cho phép cơn giận chiếm lấy là chìa khóa để mau nghe và chậm nói. Tôi cầu xin Chúa ban cho tôi sự khôn ngoan để thực hành điều này thường xuyên hơn (Châm. 19:11).
Lời dạy của Gia-cơ đã giúp bạn như thế nào trong quá khứ? Hôm nay, bạn sẽ áp dụng lời dạy đó ra sao?
Lạy Chúa nhân từ, xin nhắc con phải biết mau nghe và chậm giận.
www.hoithanhvuonnhoaz.com.