SAU KHI GẶP GỠ CHÚA GIÊ-XU
Bởi Monica La Rose
Đọc: Phi-líp 3:4-14
Tôi cũng xem tất cả mọi sự như là lỗ, vì sự nhận biết Đấng Christ Jêsus, Chúa tôi, là quý hơn hết… để được Đấng Christ, và được ở trong Ngài. — Phi-líp 3:8-9
Trong một bài thơ mở đầu bằng câu: “Tôi chẳng là ai cả! Bạn là ai?” Emily Dickinson tinh nghịch thách thức mọi nỗ lực mà con người thường đổ vào để trở thành “ai đó”, thay vì theo đuổi sự tự do vui vẻ của sự ẩn danh. Bởi vì: “Thật buồn tẻ khi phải trở thành ai đó! / Như con ễnh ương cứ gọi tên mình / Suốt ngày dài giữa vũng lầy ngưỡng mộ”.
Việc kinh nghiệm sự tự do khi từ bỏ nhu cầu trở thành “ai đó” đã phản ánh lời chứng của sứ đồ Phao-lô ở một số phương diện. Trước khi gặp Đấng Christ, Phao-lô có một danh sách dài những thành tựu tôn giáo có vẻ ấn tượng, những “lý do để tin cậy vào xác thịt” (Phi. 3:4).
Nhưng sau khi gặp Chúa Jêsus, mọi thứ đã thay đổi. Khi Phao-lô nhận thấy những thành tựu tôn giáo của mình thật vô nghĩa biết bao dưới ánh sáng tình yêu hy sinh của Đấng Christ, ông đã thú nhận: “Tôi cũng xem tất cả mọi sự như là lỗ, vì sự nhận biết Đấng Christ Jêsus, Chúa tôi, là quý hơn hết… và xem những điều đó như rác rưởi, để được Đấng Christ” (c.😎. Khát vọng duy nhất còn lại của ông là để “được biết Ngài, quyền năng phục sinh của Ngài, được chia sẻ sự thương khó của Ngài, và trở nên giống như Ngài trong sự chết của Ngài” (c.10).
Đúng vậy, thật buồn tẻ khi tự cố gắng trở thành “ai đó”. Nhưng, được biết Chúa Jêsus, được đắm chìm trong tình yêu hy sinh và sự sống của Ngài, là tìm lại chính mình (c.9), cuối cùng được tự do và trọn vẹn.
Bạn đã kinh nghiệm sự tự do thế nào khi ngừng tìm kiếm giá trị ở thành tích hay sự chấp nhận của người khác? Việc tìm thấy chính mình “trong Đấng Christ” giúp bạn ngừng kiêu ngạo hoặc chán ghét bản thân ra sao?
Lạy Chúa kính yêu, cảm ơn Ngài vì con không cần cố gắng trở thành “ai đó” để được Ngài yêu thương và chấp nhận.
www.hoithanhvuonnhoaz.com