Ở lại trong đức tin, hay rời đi trong nghi ngờ?
Hoàn cảnh không phải là cách tốt nhất để phân biệt ý muốn Chúa, rằng Ngài muốn chúng ta tiếp tục hay từ bỏ chức vụ hiện tại.
Trên hành trình theo Chúa, đôi khi chúng ta có thể trôi dạt khỏi bến bờ vững chắc. Những khó khăn ập đến khiến chúng ta không chắc chắn về quyết định của mình. Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện tại dù tốt hay xấu cũng không phải là yếu tố tốt nhất để quyết định ở lại hay ra đi.
Ma-thi-ơ 14:22-33 khích lệ chúng ta bước tiếp trên linh trình. Hãy nhìn xem Chúa Jêsus, hãy hướng mắt về Ngài. Khi ấy, dù bạn có chìm đắm, Ngài sẽ cứu sống bạn.
Phân đoạn này giúp chúng ta cẩn thận tra xét lại những gì mình đã nghe, để đưa ra một kết luận hoàn toàn khác.
Đây là một số điều đáng suy ngẫm: tại sao lại bước ra khỏi thuyền, để rồi cuối cùng lại quay trở về thuyền? Đấng Christ đã nói với các môn đồ rằng “Hãy yên lòng, Ta đây, đừng sợ!”. Đây cũng là một câu chuyện về thử thách đức tin. Tại sao Phi-e-rơ cảm thấy ông cần phải bước xuống khỏi thuyền trong khi Đấng Christ đang trên đường đến với ông?
Có thể các môn đồ cảm thấy quá khó khăn khi tiến về nơi mà Chúa kêu gọi họ đến. Khi chìm trong cơn bão, họ có thể tự trấn an bản thân rằng: tuy Chúa Jêsus khuất tầm nhìn nhưng Ngài vẫn hằng che chở họ.
Hãy xem xét cơn bão: Điều gì gây ra cơn bão dữ dội này? Có phải chúng ta đang đổi hướng quá nhanh vì cơn gió ngược? Có phải chúng ta đang để cơn bão này bào mòn đức tin và cản bước linh trình? Có phải trong thời khắc đau buồn, chúng ta đã vội vàng kết luận: Chúa Jêsus không đời nào lại sai tôi đến đây. Quá nhiều khó khăn và chống đối. Bước ra khỏi con thuyền chắc hẳn là câu trả lời!?
Chúng ta luôn tin rằng việc Phi-e-rơ bước xuống khỏi thuyền là một hành động của đức tin. Nhưng sẽ ra sao nếu đây là biểu hiện của sự nghi ngờ? Chúa Jêsus đã thúc giục họ xuống thuyền, trong khi Ngài biết cơn bão sắp ập đến.
Các môn đồ bất an đến nỗi không còn nhận ra Chúa Jêsus, và thốt lên một kết luận sai lầm. Họ không tin khi Chúa Jêsus tuyên bố rằng đó thật sự là Ngài. Vì họ chưa bao giờ thấy Chúa Jêsus đi trên mặt nước.
Giữa cơn bão tố, các môn đồ vội kết luận rằng Chúa Jêsus không thể ở đây, vì Ngài không bao giờ nhầm lẫn. Ngài không thể nào thúc giục tôi đâm đầu vào cơn bão này. Chúa Jêsus chưa bao giờ làm như vậy trước đây, nên tôi cần bằng chứng. Vì vậy, lời nói của Phi-e-rơ tràn đầy sự nghi ngờ: “nếu phải là Chúa”, chứ không phải “vì đó là Chúa”. Phi-e-rơ nghi ngờ sự quan phòng Chúa dành cho ông.
Lời Phi-e-rơ rất giống lời sa-tan nói khi cám dỗ Đấng Christ! “Nếu ngươi là Con Đức Chúa Trời, hãy khiến những đá nầy thành bánh đi” – “Lạy Chúa, nếu phải là Chúa, xin khiến con đi trên mặt nước đến với Chúa”. Thay vì vâng lời Chúa Jêsus, Phi-e-rơ đòi kiểm chứng sự hiện diện của Ngài.
Câu hỏi đặt ra là: nếu Phi-e-rơ không có đủ đức tin vào sự hướng dẫn của Chúa Jêsus, không có đủ đức tin để nghe theo lời Ngài, thì làm sao ông có đủ đức tin để bất chấp mọi định luật vật lý, vượt qua cơn bão và bước đi trên mặt nước mà không bị chìm?
Chúng ta có thể lập luận rằng Phi-e-rơ không nhất thiết phải ra khỏi thuyền. Nếu Phi-e-rơ không để cho nỗi sợ lấn át đức tin, thì có lẽ ông sẽ không bao giờ bị nhấn chìm ở nơi mà ông không nên bước đến.
Hãy xem lời Chúa Jêsus tuyên bố về sự nghi ngờ của Phi-e-rơ. Lời ấy nhắm vào việc ông chìm xuống, hay việc ông bước ra khỏi thuyền khi đáng lẽ ông phải tin rằng Chúa Jêsus sẽ đến?
Cơ Đốc nhân cần tự hỏi: đâu mới là hành động thể hiện đức tin thực sự – ở lại hay ra đi? Nếu cảm thấy Chúa Jêsus không hiện diện, chúng ta nên bước ra tìm Ngài, hay nên nghe theo lời Ngài: Ta đây, đừng sợ?
(Nguồn: workingpreacher.org)
Sưu tầm: www.hoithanhvuonnhoaz.com