Bởi Tim Gustafson
Đọc: Lu-ca 23:49-56
Tất cả những người quen biết Đức Chúa Jêsus và các phụ nữ theo Ngài từ Ga-li-lê đều đứng đằng xa chứng kiến những việc ấy. — Lu-ca 23:49
Trong lúc tiễn đưa một người bạn qua đời khi còn trẻ, một người nọ đã nói: “Tôi muốn bằng cách nào đó mọi chuyện không phải như vậy”.
Lời của ông thật thấm thía đối với tiếng khóc đau lòng không nguôi của nhân loại. Sự chết gây choáng váng và để lại những vết sẹo cho tất cả chúng ta. Chúng ta đau đớn muốn xóa bỏ những gì không thể xóa bỏ.
Mong muốn “mọi chuyện không phải như vậy” có lẽ đã mô tả rất rõ cảm xúc của những người theo Chúa Jêsus sau khi Ngài chết. Các sách Phúc Âm ít nói về những giờ phút kinh hoàng đó, nhưng có ghi lại hành động của một vài người bạn trung thành.
Giô-sép, một nghị viên tòa công luận lúc ấy – người âm thầm tin Chúa Jêsus (xem Mác 15:43 & Giăng 19:38), đã can đảm đến với Phi-lát để xin xác của Ngài (Lu. 23:52). Hãy suy nghĩ một chút, cần phải làm gì để hạ một cái xác xuống sau cuộc hành hình ghê rợn và nhẹ nhàng chuẩn bị cho việc chôn cất (c.53). Cũng hãy suy nghĩ sự tận tâm và dũng cảm của những người phụ nữ đã theo Chúa Jêsus trên mọi bước đường, thậm chí đến ngôi mộ (c.55)!
Những môn đồ này không hề nghĩ đến sự phục sinh; họ đang dần quen với sự đau buồn. Chương này kết thúc không có hy vọng, mà chỉ có u sầu: “Rồi họ trở về, chuẩn bị hương liệu và dầu thơm [để ướp xác Chúa Jêsus]. Ngày sa-bát họ nghỉ ngơi theo luật định” (c.56).
Họ không biết rằng khoảng thời gian tạm nghỉ vào ngày Sa-bát đã tạo tiền đề cho cảnh tượng kịch tính nhất trong lịch sử. Chúa Jêsus sắp làm điều vượt quá sức tưởng tượng. Ngài sẽ làm cho sự chết trở nên “không phải như vậy”.
Bạn thường hướng về đâu để có được sự yên ủi khi điều tồi tệ nhất xảy ra? Bạn đang sống bày tỏ lòng tin nơi sự phục sinh ra sao?
Lạy Cha, hôm nay con dừng lại để nhớ về ngày giữa sự chết và phục sinh của Con Ngài. Con rất biết ơn vì Chúa Jêsus đã hủy bỏ sự rủa sả của tội lỗi trên con. Amen
www.hoithanhvuonnhoaz.com