Một cây vĩ cầm cũ, bị xây xát, trầy trụa đầy mình, ngay cả người điều khiển cuộc đấu giá cũng không muốn tốn nhiều thời gian cho nó.
Người điều khiển cuộc đấu giá đưa nó lên với nụ cười nhẹ: “Tôi sẽ được trả bao nhiêu cho cây đàn cũ này, quý vị?” – ông hỏi – “Ai sẽ bắt đầu ra giá nào!?”; “Một đồng? Một đồng rưỡi. Hai đồng!”; “Chỉ 2 đồng thôi sao?”; “Có ai trả 3 đồng không?” “Ba đồng đi nào!”; “Ba đồng lần thứ nhất…”.
Từ phía cuối phòng, một ông tóc bạc tiến lên cầm lấy đàn, cẩn thận lau bụi cho nó rồi lên dây… Rồi ông trân trọng dạo lên một giai điệu, một tấu khúc trong trẻo, ngọt ngào.
Như thiên thần bỗng cất tiếng hát. Tiếng đàn réo rắt, bay bổng, đậu thẳng vào lòng người…
Nhạc dứt. Một vài tiếng vỗ tay vang lên khiến cả đám đông bừng tỉnh, rào rào vỗ tay theo.
Dù khúc nhạc đã chấm dứt, nhưng nhiều người vẫn dường nấn ná, đợi chờ. Người điều khiển chương trình lên tiếng: “Giờ ta có thể tiếp tục được rồi!”.
Ông giơ cao cây đàn, đùa: “Một nghìn đồng!”. Liền có người ra giá hai nghìn. “Hai nghìn đồng! Ồ! Ai có thể trả hai nghìn rưỡi, nào! Thật hồi hộp, gay cấn quá phải không?”. “Ồ! Ba nghìn!”. “Có người đã đồng ý trả ba nghìn!”.
“Ba nghìn đồng lần thứ nhất!”; “Ba nghìn đồng lần thứ hai!” – “Ô-kê!” – ông ta hét lên. Nhiều người bàng hoàng, tiếc nuối, riêng người chủ cây đàn bật khóc.
“Sao thế nhỉ? Mọi việc diễn ra nhanh quá! Điều gì đã thay đổi giá trị của cây đàn cũ?” – Một người thắc mắc. Và một người khác trả lời: “Đó là nhờ cái chạm tay của một Nghệ sĩ lớn. Ông ta là nhạc sĩ nổi tiếng trong thành phố…”.
Cũng vậy, cuộc đời nào ở trong tay Đức Chúa Trời – Cứu Chúa Giê-xu thì cũng sẽ trở nên ích lợi, một công cụ tuyệt vời, một khí cụ có âm thanh an ủi và đem đến sự vui mừng cho người khác. Ích lợi của việc đặt mình vào tay Chúa, từ vô dụng sẽ trở nên hữu ích là dường nào.
Chúng ta đang đặt cuộc đời mình vào tay ai?
Sưu tầm
www.hoithanhvuonnhoaz.com