Đem hai bọc chai lọ gói gọn ghẻ để cạnh thùng rác, vợ tôi nhìn rất vừa lòng: vậy cho ông cụ lấy cho gọn. Tuần này ông trúng mối rồi. Hai bọc đầy ứ. Mấy hôm trước nhà tôi có party ăn nhậu nên kết quả thu lượm được mấy tá chai bia và nước lọc.
Gia đình hai vợ chồng họ ở chung một đoạn đường với tôi, cách nhau khoảng 5, 6 căn, có đứa con gái kháu khỉnh dễ thương, sống cùng cha mẹ già trên dưới 70. Cả hai cùng đi làm nên cuộc sống có vẻ thoải mái, gia đình hạnh phúc. Chúng tôi chỉ quen biết sơ giao qua tình đồng hương hàng xóm thôi, chưa phải bạn bè thân thiết gì.
Một điều khó hiểu là tuy gia đình có vẻ khá giả như vậy, nhưng cách đôi ngày lại thấy ông cụ, có khi cả bà, đẩy một cái xe đi…lục thùng rác!
Mỗi tuần đúng ngày đổ rác, sáng sớm tôi ra đi làm là thấy ông cụ đẩy xe tới mấy thùng recycle trong xóm bới kiếm những chai nước plastic, hoặc vỏ chai bia trống… những loại có thể bán recycle lấy tiền. Tôi để ý vậy nên mỗi tuần bao giờ cũng đặt những chai lọ đó riêng bên cạnh thùng rác để ông lấy cho dễ. Ngày khác, tôi lại thấy ông đẩy xe sang khu xóm lân cận, hoặc có khi ra cả công viên gần nhà lang thang đi lượm chai lọ.
Không thể hiểu tại sao hai vợ chồng có vẻ rất gương mẫu đó lại để cho cha mẹ phải đi kiếm tiền lẻ cực nhọc như vậy! Nhưng thôi kệ, chuyện nhà người ta mà!
Một hôm anh chồng đến nhờ tôi dùng xe van chở những chai lọ ông bà cụ kiếm được ra chỗ recycle bán. Xe anh bị hư. Tôi đi cùng anh, và thấy số tiền bán hôm đó dưới $30. Ôi công trình ông bà cụ sáng sáng đi lục thùng rác một tháng trời chỉ được $30? Chưa kể công bao bì đóng gói sạch sẽ và công đứng chờ đong đếm để bán mất cả tiếng đồng hồ của con cái.
Trên đường về, như đoán được những gì tôi đang nghĩ trong đầu, anh tâm sự: Số tiền này khi về đưa cho bố mẹ sẽ tăng lên …gấp đôi. Tại sao? Tôi ngạc nhiên.
Anh nói ông bà cụ tự nguyện làm việc này để kiếm thêm tiền giúp cho hội từ thiện quê nhà đang nuôi dưỡng một số đông trẻ mồ côi, và trẻ sơ sinh mà cha mẹ không đủ điều kiện nuôi dưỡng. Các cơ sở này không có sự trợ giúp nào đáng kể từ chính phủ mà là do lòng hảo tâm từ nhiều người khắp nơi. Anh muốn công khai đóng góp tiền cho cha mẹ giúp đỡ cũng được, nhưng chọn cách này để ông bà cụ tiếp tục đi lục thùng rác kiếm chai lọ.
Tôi càng ngạc nhiên. Dễ hiểu lắm, anh giải thích: Sức khoẻ, đường, máu, huyết áp…cả ông lẫn bà đều rất tốt đến nỗi bác sĩ gia đình phải ngạc nhiên. Sau khi hỏi qua sinh hoạt của ông bà, bác sĩ nói chính nhờ sự đi bộ thường xuyên đó, nhất là đối với ông cụ, đã khiến sức khỏe trở nên tốt hơn rất nhiều.
Một điều nữa là yếu tố tâm lý. Anh thấy cha mẹ từ ngày làm việc này, tinh thần của họ cũng trở nên vui vẻ, lạc quan hẳn lên vì cảm thấy mình vẫn còn khả năng kiếm tiền để làm việc hữu ích cho xã hội mà không cần phải nhờ đến con cái. Cho nên, anh cười: tuy biết hình ảnh ông bà cụ già đẩy xe đi kiếm chai lọ có vẻ…kỳ cục, nhưng thực ra đang mang lại sức khỏe, niềm hạnh phúc cho cả hai ông bà, vậy tại sao phải ngăn? Nghe anh nói, tôi cảm thấy xấu hổ vì lỡ có ý nghĩ không tốt cho anh mấy tháng nay!
Người con trai này quả là một người con hiếu thảo phải không các bạn? thương cha mẹ không theo “cách của mình” mà tìm hiểu đâu là điều cha mẹ mình mong muốn để chìu cho tuổi già được vui. Đó cũng là cách để kéo dài tuổi thọ của các cụ nhà mình. Anh ta thật là thông minh và sự hiếu thảo này thật đáng hoan nghênh và trân trọng.
(Sưu tầm)