Trong cơn bão dồn dập những mũi giáo hướng vào Hội Thánh Truyền Giáo Phục Hưng (TGPH), những người anh em đồng đức tin của chúng ta. Chúng ta thấy đa phần các Giáo hội Tin Lành, nhất là các Giáo hội lớn tại Việt Nam đều im lặng trước sự việc anh em mình bị tấn công ác ý. Đến nay, nguồn lây bệnh trong vòng Hội thánh (TGPH) chưa được cơ quan chức năng tìm ra, và dù thế nào họ cũng chỉ là nạn nhận của virus cúm Tàu.
Thẳng thắn thừa nhận rằng ngay cả những lúc dịch bệnh đang bùng phát, hầu hết chúng ta dù có thể đã hạn chế các sinh hoạt để phòng ngừa, nhưng không ai chắc chắn mình sẽ không bị mắc bệnh. Và trong lúc chúng ta chưa biết mình có bị mắc bệnh hay không, dù có hạn chế đến đâu thì hằng ngày chúng ta vẫn có nhiều mối liên hệ, công việc, chợ búa… Ai cũng có nguy cơ mắc bệnh cúm Tàu. Vậy mà, khi nguồn lây bệnh trong vòng Hội thánh (TGPH) còn chưa được xác định rõ ràng, dư luận bên ngoài hướng mũi giáo về phía Hội thánh (TGPH), thì mới chỉ có lác đác những cá nhân tín hữu từ các hệ phái khác lên tiếng yểm trợ anh em mình, còn các Giáo hội Tin Lành có tầm ảnh hưởng thì im bặt.
Cùng một mảnh đất Thành phố Hồ Chí Minh, nơi đặt trụ sở của các Giáo hội Cơ đốc lớn nhất Việt Nam thì có những luồng quan điểm trái nhau. Đức Cha Nguyễn Năng, Tổng Giám mục Tổng Giáo phận Sài Gòn có những phát ngôn thấu tình, đạt lý:
“… các anh chị em tín hữu này (nói đến Hội thánh TGPH) cũng chỉ là nạn của virus thôi. Trong cơn đại dịch, tất cả chúng ta đều liên đới và đồng trách nhiệm. Việc lây lan virus được quy trách nhiệm cho một sinh hoạt tôn giáo, chúng ta đừng quên rằng phạm trù tôn giáo bao hàm cả chúng ta.”
Chỉ một câu trích lại ngắn thôi, nhưng đủ thấy cái tâm và tầm của một vị lãnh đạo. Họ không thờ ơ trước nhu cầu của anh em cần được san sẻ, an ủi dù không chung Giáo hội, nhưng tình yêu Chúa bao dung với cả nhân loại, huống chi là anh em cùng niềm tin nơi Thiên Chúa.
Ngược lại, một Giáo hội Tin Lành lớn nhất Việt Nam khi được báo chí hỏi, thì người đại diện phát ngôn như sau: “Giáo phái Truyền giáo Phục hưng không nằm trong bất kì tổ chức nào của Hội thánh”. Họ đúng! Hội thánh (TGPH) không nằm trong bất kì tổ chức Giáo hội nào và nói như thế sẽ thanh minh cho Giáo hội của họ phần nào không bị ảnh hưởng. Nhưng tôi tin Hội thánh Truyền Giáo Phục Hưng nằm trong thân thể Đấng Christ. Đổi lại, có thể nói một câu khác đi thì hay biết mấy, giả như: “Tất cả chúng ta đều có nguy cơ mắc bệnh, hãy cảm thông cho anh em và tha thứ cho họ”. Có lẽ như vậy sẽ rất tuyệt vời, rất đúng với lẽ đạo?
Chúng ta thường có xu hướng ngại lên tiếng với các vấn đề này trên mạng xã hội, vì cho rằng không thiêng liêng, không thuộc linh, không theo ý muốn của Chúa. Đúng, cái gì không biết thì không nói. Cũng không nên đôi co với hội cộng đồng mạng cho mất thời gian, nhưng bây giờ anh em chúng ta có thể đối mặt với nguy cơ truy tố, rồi các hoạt động liên quan trực tiếp đến các Hội thánh cũng sẽ bị ảnh hưởng trong tương lai, nó không còn là vấn đề của một Hội thánh đơn lẻ nào. Chúng ta không bao che, nhưng bao bọc anh em trong cơn bão tấn công, sỉ nhục dồn dập. Anh em chúng ta họ cũng chỉ là nạn nhân của bệnh cúm, đến nay còn chưa xác định được nguồn lây thì họ đang phải đối diện với nguy cơ bị truy tố hình sự. Theo kinh nghiệm của tôi, truyền thông họ luôn đi trước mở đường, nếu không có phản ứng gì trong dư luận thì sẽ y án mà làm.
Tôi tin Chúa cho phép những điều này xảy ra dưới quyền tể trị của Thiên Chúa toàn năng vĩ đại, Ngài có kế hoạch hành động của Ngài và theo cách của Ngài mà chúng ta không thể thấu hết. Vậy, về phần tôi lẽ nào tôi sẽ chẳng làm gì sao? Chẳng nên. Tôi được dạy thuận phục ý muốn của Chúa trong mọi sự, tin cậy Ngài, nhưng tôi cũng được Kinh Thánh dạy bày tỏ đức tin qua việc làm cụ thể: “Nếu một chi thể nào bị đau thì tất cả cùng đau; nếu một chi thể nào được tôn trọng thì tất cả đều cùng vui mừng.” Icor 12:26. Tôi lên tiếng không phải vì cãi cố cho anh em của tôi, những người anh em Hội thánh (TGPH). Nhưng tôi lên tiếng vì họ cần được đối xử như những người mắc bệnh bình thường, họ nên được bao dung, cảm thông mà thôi! Đó là phần của tôi trong trách nhiệm trước mặt Chúa.
Hiện tại, một số Giáo hội tư gia đã lên tiếng để góp phần tác động đến cơ quan chức năng về việc miễn truy tố đối với các thành viên của Hội thánh (TGPH), vì sinh hoạt tôn giáo là nhu cầu thiết yếu, từ khi có công văn đề nghị dừng các sinh hoạt thì Hội thánh (TGPH) đã chấp hành theo đúng chủ trương. Vấn đề ở đây là sự việc xảy ra ngoài mong muốn. Dù không biết kết quả ra, nhưng việc của một số hệ phái thể hiện tình người, tình hiệp thông anh em trong Chúa. Những Giáo hội kia đã khôn ngoan nhận ra rằng, dù hôm nay nhà cháy kia không phải nhà mình, nhưng biết đâu được hôm nay đứng với anh em mình thì mai này lấy ai qua chữa cháy cho nhà mình. Đến anh em cùng đức tin mà chẳng thể yêu nổi, thì nói gì yêu ai nữa? Cộng đồng Cơ đốc giáo hơn lúc nào hết cần đùm bọc nhau, tha thứ cho nhau hơn là chỉ chăm những lợi ích quá riêng của mỗi một Giáo hội. Cái gì phải nói phải chứ không nên im hơi lặng tiếng. Đúng như Đức Cha Nguyễn Năng đã nói: “…Việc lây lan virus được quy trách nhiệm cho một sinh hoạt tôn giáo, chúng ta đừng quên rằng phạm trù tôn giáo bao hàm cả chúng ta.”
Những gì xảy ra ngày hôm nay với Hội thánh (TGPH) rồi cũng sẽ qua đi. Chúa có cách để tôi luyện Hội thánh, chúng ta phải thuận phục ý muốn của Chúa, nhưng về phần mình xin đừng vô cảm với anh em của mình, bởi phần chúng ta là san sẻ nỗi đau với họ chứ không phải là dửng dưng, sống chết mặc bay.
(***Nói thêm):
1. Văn hóa của đa phần người Tin Lành chúng ta rất không thích nghe những lời thẳng thắn, thường tự ái vì có lẽ ai cũng cho rằng mình hay mình giỏi. Chúng ta thường quy kết những lời thẳng thắn, lời nói thật cho nó là sự phán xét để biện minh cho sự không tiếp thu ý kiến.
2. Qua nhiều biến cố làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh Hội thánh trên diện rộng. Từ tà giáo ĐCT mẹ, cho đến hôm mũi giáo tấn công vào Hội thánh (TGPH), và có lẽ sẽ còn nữa. Thì tôi tin việc chia sẻ về Chúa theo cách truyền giảng đại chúng từ nay về sau sẽ thật khó khăn. Nhưng rõ ràng, Chúa đang tể trị, Ngài cho phép điều đó xảy ra để đẩy con cái Chúa đến một đời sống tăng trưởng hơn. Ngày hôm nay hầu hết các Giáo hội đang dẫm dựa quá nhiều vào các chương trình truyền giảng đại chúng để thêm người mới vào Hội thánh, chúng ta phó thác việc truyền giáo cho các ban ngành nào đó, phần đông còn lại tín hữu thì tự mãn, yên chí với môi trường sinh hoạt trong nhà thờ mà thôi. Chúng ta không còn có mối quan tâm mạnh mẽ đến việc truyền giáo cá nhân với cá nhân nữa. Cũng có thể là đời sống của chúng ta không đủ lấy làm thuyết phục với người chưa tin. Chúng ta lấy làm khó khăn, cực nhọc để nói về Chúa cho ai đó cách cá nhân (bao gồm cả tôi). Nhưng hoàn cảnh này, Chúa đẩy chúng ta đến một mức độ cao hơn trong việc truyền giáo, đó là bằng đời sống cá nhân của chúng ta. Tôi tin với những người thực sự nhìn thấy được sự ảnh hưởng tốt đẹp qua lối sống của chúng ta, họ sẽ dễ bị bắt phục hơn là cách chúng ta đi nói về Chúa cho người lạ mặt, vì bây giờ họ sẽ đề phòng với bất kì điều gì liên quan đến Hội thánh… Nhưng với một người sống với ngay lành, yêu thương thì ít có lý do để đề phòng hơn.
(Từ Facebook của Bee Tuấn)