TÂM TÌNH CỦA NGƯỜI TRONG CUỘC – CÔ PHƯƠNG TƯỜNG VI (HTTG Phục Hưng, Gò Vấp. Sài Gòn)

Củ chi 30/5/2021
Đã là đêm thứ 3 trong khu cách ly, đêm cũng khuya, các anh em đã ngủ hết, không gian cũng rất tĩnh lặng. Tôi còn 1 mình, ngồi suy nghĩ. 3 ngày qua quay cuồng liên hệ nhận hàng tiếp tế dùm mọi người, tôi không có thời gian để mệt, nhưng mà tối nay tôi thật sự mệt mỏi rã rời.

Tôi nhớ lại căn nhà mình, nơi 30 năm qua làm nơi nhóm lại. Ở đó, ngoài Kinh Thánh, tài liệu, sách vở ra thì có 1 thứ cũng rất nhiều, đó là giấy khen. Giấy khen gửi tặng HT khi làm từ thiện cho địa phương, giấy khen gia đình văn hóa, giấy cảm ơn đã hỗ trợ từ thiện ở rất nhiều nơi, cả thư chúc mừng, thư thăm hỏi của các ban ngành tôn giáo. Có lẽ tất cả những điều đó bây giờ sẽ là quá khứ, quá khứ mà mọi người sẽ lãng quên. Bây giờ còn lại, chỉ là những lời chửi rủa, mắng nhiếc, dọa dẫm. Sau 1 đêm, gần 40 năm chức vụ của cha mẹ tôi đã chẳng còn gì.

Tôi là con của 1 gia đình mục sư! Nhưng mà 30 năm qua tôi chưa bao giờ đồng công hay thông cảm được với những gì cha mẹ mình làm, bởi đơn giản đó là một cuộc đời hy sinh quá nhiều, mà thứ cha mẹ tôi hy sinh là chính bản thân và những đứa con của mình. Nếu Hội Thánh là đầu tiên thì tha nhân, xã hội chính là ưu tiên thứ 2 của cha mẹ mình. Gia đình chúng tôi đã sống như thế hơn 30 năm rồi, lặng lẽ sống.
Tôi vẫn còn nhớ những ngày đầu dịch, sau khi HT thông báo sẽ sinh hoạt online, mẹ tôi đến nhà và đưa vợ chồng chúng tôi 10 cái khẩu trang vải, tôi hỏi má có khẩu trang y tế mà cho con đi, mẹ tôi nói là HT chia ra phát cho anh em còn lại từ thiện cho người dân xung quanh, còn tụi bây giặt đi rồi xài, tao cũng giặt nè. Sau đó tôi nói bây giờ nhóm online má rảnh ha thì mẹ tôi trả lời không, tao đâu rảnh, tao với tụi thanh niên phát gạo và khẩu trang cho bà con. Chúng tôi đã trải qua những tháng ngày dịch như thế! Tôi đã sống cùng người phụ nữ suốt đời làm việc, làm nhiều, rất nhiều cho người ta. Giá mà cha mẹ tôi ít làm lại, có lẽ chúng tôi đã không rơi vào tình cảnh này!

Tôi đã rất uất ức, vì tôi biết rõ, HT tôi đã tuân thủ quy định, đã theo sát luật pháp, đã chấp hành những quy định. Chính giờ phút này, nhà nước vẫn chưa tìm được nguồn lây, và chúng tôi vừa là nạn nhân vừa là tội đồ. Chúng tôi là 1 HT nhỏ, nhưng cha mẹ tôi đã dùng 30 năm chức vụ để xây dựng, vun đắp thành 1 tổ chức có giấy tờ pháp lý đầy đủ, được nhà nước bảo hộ, vậy mà phút chốc tất cả như quay lưng, còn chúng tôi thì rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Tôi đã muốn biến mất đi, tan vào không khí như chưa từng tồn tại. Nhưng mà khi mẹ tôi trở nặng phải đưa đi, ba tôi nằm đó, và các em hỏi tôi rằng giờ mình làm gì chị Vi, tôi biết mình sẽ là người chăm lo cho họ lúc này. Khi mới đến đây, các anh em hầu như chỉ có vài bộ đồ, có người còn không mang quần áo nên khi tin nhắn đầu tiên nhắn vào máy tôi nói là sẽ mang đồ tiếp tế, tôi đã như vỡ lòng ngực. Rồi tin nhắn, cuộc gọi tới tấp đến, chúng tôi quay cuồng liên lạc, sắp xếp, kết nối cho không chỉ Củ Chi mà còn tất cả các điểm cách ly khác. Chúng tôi như được bao phủ trong dòng chảy tình thương của tất cả anh em Tin Lành khắp nơi.

Tôi làm, nhưng trong lòng tôi vẫn phập phồng đón chào 1 cơn bão dữ. Chúng tôi lên báo! Tôi nói với anh em là đừng xem tin nhưng bản thân vẫn lén trốn đọc tin tức. Tôi bị dày vò trong sự mệt mỏi bệnh tật, trong nỗi lo lắng cho cha mẹ mình, trong sự áy náy với chồng con, trong sự lo sợ cho cuộc sống tương lai đối mặt với xã hội. Tôi đã hỏi Chúa rằng, Chúa ơi con chỉ là 1 tín đồ, con sống đạo, cha mẹ con hầu việc Chúa mà sao Chúa lại để con rơi vào tình cảnh này. Khi trên mạng đến những người tôi từng quen biết, từng đến HT tôi vì những dòng tít báo cũng quay ra công kích, những tin nhắn đòi đánh, đòi giết, đòi rủa chết cả nhà mình đã thực sự đâm những nhát dao chí mạng vào tim tôi, làm sụp đổ chút gắng gượng cuối cùng. Tôi thực sự muốn chết đi cho xong. Tôi chỉ là 1 người mẹ, người vợ, người con. Tôi có 1 đứa con nhỏ chưa đầy 1 tuổi mà không biết bao giờ mới gặp được, cha mẹ tôi đang nằm đó, đau đớn thể xác lẫn tinh thần. Tôi cũng không biết chồng mình nghĩ thế nào, bạn mình nói mình ra sao. Họ hàng, cậu mợ mình cũng cách ly có giận mình không. Tất cả những thứ này, quá sức với tôi thực sự.

Tôi đã thôi không nghe phone mặc dù chuông reo liên tục, tôi chỉ muốn nhắm mắt buông xuôi tất cả. Nhưng mà khi các bạn trẻ bưng từng thùng hàng tiếp tế vào, chờ tôi chia hàng thì tôi nghĩ rằng mình sẽ cố gắng vì mọi người một thời gian nữa. Các bạn ngồi chia hàng vui vẻ nói với nhau có trái cây nè chị, có áo thun nè chị, có phở gói, cháo gói nè, có sữa nhiều lắm. Tôi hỏi là các em vào đây có buồn không? Các bạn trả lời là nói không buồn thì không đúng mà tụi em cũng vui chị ơi, vừa vui vừa buồn. Các bạn ấy, là những người sẽ mất việc, thôi học, bị chủ lấy lại nhà trọ… Tôi không biết giữa mình và các bạn, ai là người khốn khổ hơn.

Điều an ủi tôi nhiều nhất lúc này là những lời chia sẻ, động viên, rất nhiều, từ cả những người tôi không quen biết. Khi mà tôi ngồi 1 góc và định không làm gì nữa cả khi nghe tin HT mình bị khởi tố thì đã có 1 mục sư nhắn tin đến, người trước nay tôi chưa từng nói chuyện, ông an ủi tôi như đứa con gái của mình, ông làm điều đó thay ba mẹ tôi đang bệnh lúc này. Và rất nhiều tin nhắn, lời động viên, lời an ủi. Tất cả làm tôi cảm thấy rằng, HT tôi dù đang trong hoàn cảnh ngặt nghèo, thì vẫn là 1 chi trong thân Ngài. Và dù giữa nhiều lời chửi rủa công kích thì các anh em HT dù khác hệ phái, vẫn đưa tay ra với chúng tôi.
Rơi vào hoàn cảnh này là điều tôi tin rằng HT tôi không ai mong muốn, kể cả cha mẹ tôi, 2 người đang bị chửi rủa nhiều nhất kể cả từ những người quen biết. Chúng tôi đã cố gắng hết sức từ khi xảy ra chuyện để khai báo lịch trình. Và hiện giờ, chúng tôi cũng không biết làm gì hơn. Tôi thực sự không mong 40 năm chức vụ của cha mẹ mình sẽ chấm dứt theo cách này, giữa những rủa sả, vì tôi biết rõ ngoài việc dạy đạo và từ thiện, cuộc đời họ không còn gì khác. Cho nên, là 1 người con, tôi xin được xin lỗi và nhận toàn bộ tất cả những trách mắng. Xin hãy để tôi được gánh lỗi lầm này, vì chúng tôi mà cả cộng đồng Tin Lành bị ảnh hưởng. Với hàng ngàn con người công việc cuộc sống bị xáo trộn, thành phố mình ở bị giãn cách, tôi biết có bao lời xin lỗi cũng khó chuộc lại lỗi lầm.

Tối nay, khi nhìn những thùng hàng tiếp tế chất đầy đủ, biết được anh em được giúp đỡ ở mọi nơi. Tôi đã cho phép mình buông xuôi để khóc, và khóc thật nhiều. Khóc cho đứa con bé bỏng tôi rời xa, khóc cho cha mẹ đang đau yếu, khóc cho hoàn cảnh của chính mình, khóc cho những điều mà bản thân phải chịu đựng. Tôi sẽ không cần phải cố gắng nữa, vì thực sự quá mệt mỏi rồi!

(Shared từ facebook của P.Tường Vi) ??

One Reply to “TÂM TÌNH CỦA NGƯỜI TRONG CUỘC – CÔ PHƯƠNG TƯỜNG VI (HTTG Phục Hưng, Gò Vấp. Sài Gòn)”

  1. Em Vi , em chỉ chăm lo cho sức khỏe và cầu nguyện cho con gái và ba mẹ mình. Việc người hay báo chí sỉi nhục mình đừng tập trung đến. Việc bị nhiễm lây bùng phát là tinh hình chung. Mình đang bị đau đớn thể chất rồi, không việc gì phải cho phép tinh thần suy sụp vì lời mắng nhiếc định tội…
    Vực lại tinh thần đi em . Cơn hoạn nạn Đức Chúa Tròi cho phép xảy đến Cả đại gia đình và Hội Thánh sẽ phục hồi mạnh mẽ hơn xưa (Ps liên lạc với em thế nào?)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.