Ngày xửa ngày xưa, có 1 Nữ hoàng ngồi trên ban công ăn bánh gạo chấm mật ong với quan cận thần của mình. Vừa ăn, họ vừa nhìn xuống con phố nhộn nhịp bên dưới. Nữ hoàng chỉ vào thứ gì đó ở đằng xa, và do đó, làm rơi 1 giọt mật ong xuống phần tay vịn ở ban công.
“Thưa Nữ hoàng, người vừa đánh rơi 1 giọt mật ong. Thần sẽ gọi người hầu tới lau sạch luôn nhé thưa Nữ hoàng?”, viên quan cận thần cất lời. Nhưng Nữ hoàng vừa cười vừa nói: “Một giọt mật ong thôi mà, chẳng liên quan gì đến ta. Chốc nữa sẽ có người lau sạch thôi”.
Vậy là, họ lại tiếp tục ăn bánh và nói chuyện. Ánh nắng ngày một gay gắt khiến cho giọt mật ong nóng lên, nhỏ xuống con phố bên dưới.
“Thưa Nữ hoàng, bây giờ giọt mật ong đã rơi xuống con phố bên dưới và bắt đầu thu hút đám ruồi nhặng rồi ạ. Chúng ta có nên gọi người hầu xuống đó lau không?”, quan cận thần lại sốt sắng nói.
“Một giọt mật ong với vài con ruồi thì có gì to tát đâu. Chẳng liên quan gì đến ta. Chốc nữa sẽ có người giải quyết thôi”, Nữ hoàng lại nói.
Chẳng mấy chốc, 1 con thằn lằn xuất hiện và bắt đầu bò đến chỗ những con ruồi đang hút mật ong. Nó nhanh chóng đớp lấy vài con mồi. Rồi 1 con mèo trong cửa hàng bánh ngọt gần đó nhìn thấy con thằn lằn chạy đi chạy lại như đồ chơi nên rất thích thú. Nó lao ra ngoài để bắt con thằn lằn.
Trông thấy cảnh này, con chó của chủ quán thịt xông ra cắn vào cổ con mèo, tạo nên 1 cảnh tượng ầm ĩ và hỗn loạn bên dưới, khiến viên quan cận thần hết sức lo lắng và bẩm báo 1 lần nữa, nhưng vẫn bị Nữ hoàng gạt đi.
“Ngươi thôi đi được không? Chuyện chó mèo đánh nhau thì có gì đâu mà to tát. Cứ kệ đi. Chẳng liên quan gì đến ta”, Nữ hoàng bắt đầu tỏ ra khó chịu với sự tỉ mỉ của viên quan cận thần.
Trong khi đó, người thợ làm bánh chứng kiến cảnh con mèo cưng của mình bị con chó hàng xóm tấn công đã cầm gậy ra đuổi đánh con chó. Sau đó, người bán thịt nhìn thấy chó của mình bị đánh thì cũng về nhà lấy chổi ra đánh nhau với người thợ làm bánh.
Chẳng bao lâu, vụ đánh lộn còn có thêm sự tham gia của những người bán hàng lân cận, mỗi người lại về 1 phe, và ngày càng trở nên ầm ĩ hơn. Quân lính của Nữ hoàng đã có mặt để giải quyết vấn đề, song người thì quen biết người bán thịt, kẻ lại quen biết người thợ làm bánh, vì thế họ cũng đánh người này, bênh người kia, tạo thành 1 mớ bòng bong phức tạp hơn.
Người thì ném đá, người thì cầm đuốc châm lửa vứt vào các cửa hàng. Cuối cùng, nó biến thành 1 đám cháy lan cả đến Cung điện của Nữ hoàng. Lúc này, quân lính phải mang 1 chiếc thang dài bắc lên ban công cho Nữ hoàng cùng viên quan cận thần trèo xuống, vì đó là cách duy nhất.
Nửa ngày sau, đám cháy mới được dập tắt. Nữ hoàng và viên quan cận thần tuy đã sống sót, nhưng mặt mũi, đầu tóc bơ phờ sau công cuộc chạy loạn để thoát khỏi đám cháy và đám đông cuồng nộ vẫn đang đánh nhau.
Mệt mỏi và kiệt sức, Nữ hoàng ngồi phịch xuống con phố và lẩm bẩm: “Chính là giọt mật ong đó. Giá mà ta cho người lau sạch nó ngay từ đầu thì có phải chuyện này không xảy ra không. Cả cung điện của ta đã tan hoang chỉ vì nó”.
Và đó là ngày cuối cùng người ta thấy Nữ hoàng nói: “Chuyện đó không liên quan đến ta”.
Câu chuyện trên đây, dù là hư cấu nhưng lại phản ánh một kiểu tư duy khá phổ biến với nhiều người, rằng chuyện này, chuyện kia xảy ra chẳng liên quan gì đến mình, không cần quan tâm, giúp đỡ hay can thiệp.
Tuy nhiên, đến 1 cú đập cánh của 1 con bướm ở Brazil có thể gây ra 1 cơn lốc ở Texas, vạn vật trên đời đều có mối liên hệ ít nhiều với nhau, nếu cứ sống 1 cách thờ ơ, vô trách nhiệm thì người phải chịu hậu quả cuối cùng sẽ chính là bạn.
Nên nhớ, có tư duy đúng đắn còn giá trị hơn là có cả 1 vương quốc. Vì nếu có tư duy đúng đắn, bạn có thể xây dựng cả 1 vương quốc. Còn nếu có 1 vương quốc mà vẫn giữ 1 tư duy sai lầm thì sớm hay muộn bạn cũng sẽ đánh mất cả 1 vương quốc mà thôi.
Theo Purpose Focus Commitment
(xem thêm bài viết www.hoithanhvuonnhoaz.com)