Có một câu chuyện ngụ ngôn khá thú vị thế này.
Thượng đế có một chiếc cân tiểu ly chuyên dùng để cân đo trọng lượng nhân phẩm. Ngài đặt một quả cân lên một bên của cân tiểu ly làm tiêu chuẩn đánh giá. Ai nặng hơn quả cân ấy thì người đó thuộc hàng thượng đẳng, còn nhẹ hơn thì thuộc hàng hạ đẳng.
Thế rồi một người đàn ông nghèo khổ bước đến, trần trụi với hai bàn tay trắng nhảy lên chiếc cân, trọng lượng của anh ta lớn hơn trọng lượng quả cân kia rất nhiều. Thượng đế khén anh: “Tốt lắm, con là người thượng đẳng.”
Tiếp đó, một phú ông cũng đi đến, anh ta lo sợ mình không đủ trọng lượng sẽ bị coi là hạ đẳng bèn đeo một thắt lưng bằng vàng rất dày quanh eo, tràn đầy tự tin bước lên bàn cân.
Quả nhiên, phú ông này nặng hơn rất nhiều so với trọng lượng quả cân. Nhưng Thượng đế lại lắc đầu nói rằng: “Ngươi thuộc hàng hạ đẳng”.
Phú ông nghe vậy rất tức giận, bất bình với Thượng đế: “Cái cân tiểu ly này không chuẩn, gã đàn ông nghèo khổ kia chẳng có thứ gì, còn con đeo quanh người toàn là vàng, sao lại không thể nặng bằng anh ta chứ!”
Thượng đế đáp: “Chiếc cân của ta không dùng để cân đo tiền vàng mà chỉ để đo lường nhân phẩm của con người.
Không nói đến thứ khác, chỉ riêng phẩm chất của chàng trai nghèo kia đã nặng hơn phú ông rất nhiều rồi. Nếu trừ đi khối lượng của lượng vàng kia, phẩm chất thực sự của tên phú ông kia chẳng còn được mấy lạng”.
Bởi vậy mới nói, thứ tài sản đáng quý nhất của đời người không phải là sở hữu được bao nhiêu tiền của vàng bạc mà là có được bao nhiêu thành công trong việc làm người, cũng chính là học làm người có lòng chính trực, thật thà, đáng tin cậy.
Người có phẩm chất đạo đức tốt chính là tấm danh thiếp hoàn hảo nhất của người đó. Để có phẩm chất tốt cần phải tra xét lại chính mình mỗi ngày. Tác giả Thi Thiên là vua Đa-Vít đã cầu nguyện với Chúa như thế này mỗi ngày: “Đức Chúa Trời ôi! Hãy dựng nên trong tôi một lòng trong sạch, Và làm cho mới lại trong tôi một thần linh ngay thẳng.” (Thi Thiên 51:10) và cũng nhờ lời Chúa dạy sẽ giúp chúng ta có phẩm chất tốt.
Khanh An