Cuộc đua chó kéo xe trượt tuyết Iditarod được cho là “Cuộc đua vĩ đại cuối cùng trên hành tinh” và kể từ năm 1973 đến nay cuộc đua đã diễn ra được 39 lần. Đặc biệt là khi được tổ chức vào mùa đông lạnh giá ở Alaska, sự kiện thi đấu này còn sưởi ấm lòng nhiệt tình của hết thảy mọi người đến tham dự nơi đây. Tất cả người thi đấu sẽ xuất phát từ thị trấn Anchorage nằm ở phía nam Alaska, cho đến điểm đích là thị trấn nhỏ Nome ở phía tây bờ biển Bering. Cả cuộc hành trình kéo dài gần 2000 km và diễn ra từ 10 đến 15 ngày.
Song song với khí hậu lạnh giá, cô độc, đầy thử thách và khắc nghiệt, đồng hành với mỗi tuyển thủ tham gia cuộc đua còn có sự tham gia của 16 chú chó vô cùng trung thành và bền bỉ. Cả quãng đường này, các tuyển thủ phải vượt qua những dãy núi chập chùng nhấp nhô, những dòng sông băng lạnh giá, băng qua rừng cây rậm rạp như mắc cửi, đồng bằng rêu hoang vắng, hay bờ biển nổi sóng dữ dội, với nhiệt độ luôn thấp hơn 0 độ C và những cơn gió lốc quay cuồng.
Đây đều là những khảo nghiệm khắc nghiệt đối với các tuyển thủ.
Cuộc đua này mỗi năm đều thu hút gần trăm tuyển thủ cùng với đội chó của họ từ khắp nơi trên thế giới đến tham gia. Chỉ cần tuyển thủ không chủ động rút khỏi cuộc đua thì dẫu tuyển thủ ấy có chạy trên nền tuyết mênh mông bao nhiêu ngày đi nữa thì cuộc đua vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.
Tất cả các nhân viên hậu cần luôn làm việc và trạm phục vụ đều sẽ cung cấp các dịch vụ cần thiết 24/24.
Còn những khán giả nhiệt tình sẽ kiên nhẫn chờ đợi ở địa điểm đích đặt tại thị trấn Nome để nghênh đón ngôi vị quán quân, tiếp đón vị tuyển thủ cùng đội chó của họ hoàn thành xuất sắc cuộc đua.
Phần thưởng cho người giành được vị trí quán quân trong cuộc đua này là 69000 USD và một chiếc xe bán tải. Còn những thứ hạng khác sẽ không nhận được bất cứ khoản tiền thưởng nào. Tuy nhiên, tuyển thủ hoàn thành cuộc đua cuối cùng sẽ được hưởng một món quà đặc biệt, đó là được thổi tắt ngọn đèn bão treo trên trạm đích và có quyền được sở hữu nó.
Nhà thờ Thánh Joseph của thị trấn Nome chính là điểm đích của Cuộc đua chó kéo xe trượt tuyết Iditarod này. Bắt đầu từ ngày đầu tiên thi đấu, ngọn đèn bão tượng trưng cho cuộc đua chó kéo xe sẽ được thắp sáng, và đó cũng chính là điểm đích thắng lợi.
Tràng vỗ tay dành cho người cuối cùng
Cuộc đua chó kéo xe trượt tuyết Iditarod năm 2008 diễn ra vô cùng đáng nhớ với sự cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Cuối cùng, Lance Mackey- người đang mắc căn bệnh ung thư lại tiếp tục giành ngôi vị quán quân lần thứ hai. Lần này, anh phải tiêu tốn thời gian 9 ngày để hoàn thành chặng đua. Theo ngay sát phía sau là hai đội chó kéo xe trượt tuyết khác lần lượt tiến vào trạm đích. Sang ngày thứ 10 và 11 vẫn có lác đác vài đội chạy về trạm đích. Đến ngày thứ 12 thì hầu hết các đội chó kéo xe kiên trì hoàn thành chặng đua đều đã về đến trạm.
Ngay khi mọi người cho rằng trận đấu đã hoàn toàn kết thúc thì trạm phục vụ cách đó vài trăm kilomet thông báo vẫn còn một đội chó kéo xe trượt tuyết đang gian nan chạy về điểm đích. Mỗi ngày sau đó, các khán giả vẫn trực chờ quanh Nhà thờ -Thánh Joseph để đợi đội thi cuối cùng. Lúc này, ngọn đèn treo trên trạm đích vẫn đang cháy rực sáng.
Lại một ngày rồi một ngày qua đi.
Mãi cho đến ngày thứ 15, trên nền tuyết mù mênh mông mù mịt, cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng của một nhóm thi đấu đang từ từ chạy tới. Đó là đội chó kéo xe trượt tuyết cuối cùng, dù đã mệt nhoài nhưng vẫn kiên cường chạy về điểm đích.
Người điều khiển đội chó này là một người phụ nữ 61 tuổi đến từ phía nam nước Mỹ. Đây là lần đầu tiên bà tham gia cuộc đua chó kéo xe trượt tuyết Iditarod, và bà đã phải chuẩn bị liên tiếp vài năm để tham gia cuộc thi này. Khi bà đứng phía sau xe trượt tuyết đang từ từ chạy về điểm đích, những khán giả vây xem vẫn trực chờ mấy ngày nay rốt cuộc đã bùng nổ những tràng vỗ tay vang dội và cất những lời hoan hô nhiệt liệt. Người thân của bà và những đồng đội đã hoàn thành cuộc đua trước đó cũng lần lượt trao cho bà những cái ôm ấm áp nồng nhiệt.
Người chủ trì sau đó dẫn bà đến trước ngọn đèn bão. Bà chăm chú nhìn ngọn lửa lập loè ấm áp ấy, đôi mắt lấp lánh ánh nước, bà nhẹ giọng nói: “Cuối cùng tôi đã hoàn thành cuộc đua, tạ ơn Chúa“. Sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người thổi tắt ngọn đèn bão. Người chủ trì theo luật lệ trao tặng chiếc đèn bão cho bà. Lúc này bà giống như người quán quân được trao cúp vàng, hai tay nâng cao đón lấy ngọn đèn bão. Cả hiện trường bấy giờ vang lên tiếng vỗ tay hoan hô không ngớt.
Cả người về nhất và người về cuối cùng đều là những người vô cùng đáng nể.
Khánh An