Đọc: II Sa-mu-ên 23:13–17
[Vua] đổ nước đó ra dâng lên Đức Giê-hô-va. — II Sa-mu-ên 23:16
Bức ảnh khiến tôi cười phá lên. Đám đông xếp hàng ở đại lộ Mexico, vẫy cờ và tung hoa giấy trong khi chờ giáo hoàng. Giữa đường có một chú chó con đi lạc, nó xuất hiện thật buồn cười như thể sự cổ vũ hoàn toàn là dành cho nó. Vâng! Mỗi chú chó nên có một ngày dành cho nó, và ngày đó sẽ trông như thế này.
Thật đáng yêu khi một chú chó con “chiếm lĩnh cuộc diễu hành”, nhưng việc cướp đi sự khen ngợi của người khác có thể sẽ phá hủy chúng ta. Đa-vít biết điều này, và ông từ chối uống nước mà các chiến sĩ anh dũng phải mạo hiểm tính mạng mới lấy được. Ông nói một cách ước ao rằng nếu có ai đó lấy nước từ giếng ở thành Bết-lê-hem thì thật tuyệt. Ba dũng sĩ của ông đã làm theo ý ông. Họ đã vượt qua phòng tuyến của địch, đi lấy nước và mang về. Đa-vít nhận thấy sự tận tụy của họ quá lớn, nên ông phải trao nó đi. Ông từ chối uống nước, nhưng “đổ nước đó ra dâng lên Đức Giê-hô-va” như một nước tế lễ (II Sam. 23:16).
Cách chúng ta đáp lại sự khen ngợi và tôn vinh nói lên nhiều điều về bản thân chúng ta. Khi sự khen ngợi hướng về người khác, đặc biệt là hướng về Chúa, thì hãy lánh đi. Cuộc diễu hành đó không dành cho chúng ta. Khi sự tôn vinh hướng về chúng ta, hãy cảm ơn rồi dâng mọi vinh quang cho Chúa Jêsus. “Nước” cũng không dành cho chúng ta. Hãy cảm ơn rồi đổ nước đó ra dâng lên Chúa.
Hôm nay, bạn đã nghe lời khen ngợi nào về bản thân hoặc về người khác? Lòng bạn đáp ứng như thế nào?
Lạy Chúa, nguyện môi con không ngừng ca ngợi Ngài. Chỉ một mình Ngài xứng đáng được ngợi khen!
Mike Wittmer
www.hoithanhvuonnhoaz.com