Hãy trân trọng từ thứ nhỏ bé nhất để không phải nuối tiếc về sau
Sau khi chồng của Lisa Beamer tử nạn trong sự kiện 11/9, trên chương trình “Chào buổi sáng nước Mỹ” bà thổ lộ rằng: “Điều khiến tôi tưởng nhớ về Todd chồng tôi nhất ấy là ở những chuyện vụn vặt nhỏ bé hằng ngày của anh, như tiếng mở cửa mỗi khi anh ấy về nhà, hay là cảnh tượng bọn trẻ chạy ào ra đón bố chúng chẳng hạn”.
Lisa nói cô còn nhớ một sự kiện thế này: “Khi tôi học cấp 3, có một giáo viên chuyên môn rất xuất sắc, nhưng chồng cô lại vì bệnh tim mà đột ngột qua đời. Sau khi chồng cô mất khoảng 1 tháng, cô chia sẻ với học sinh trong lớp về suy nghĩ cảm nhận của mình sau biến cố ấy.
Cô ấy dịu dàng nói với chúng tôi: “Tan học rồi, nhưng cô muốn chia sẻ với các em một quan điểm và dĩ nhiên quan điểm này không liên quan gì đến bài học cả, nhưng cô cảm thấy nó rất quan trọng nên cô vẫn muốn nhắn nhủ với các em đôi điều. Mỗi người chúng ta đến với thế giới này đều phải biết học tập, biết sẻ chia, yêu thương, biết cảm ơn và cống hiến. Vì chẳng ai biết trước khi nào những trải nghiệm tốt đẹp ấy sẽ kết thúc, và nó có thể tan biến bất cứ lúc nào. Có lẽ, ông Trời muốn dùng phương thức này để nhắc nhở chúng ta, muốn chúng ta phải sống đẹp trọn vẹn từng ngày”.
Nói đến đây mắt cô bắt đầu rưng rưng, cô nghẹn ngào nói tiếp: “Cho nên, cô muốn các em hứa với cô một việc. Từ nay trở đi, dù là trên đường đi học hay trở về nhà, các em hãy cố gắng chắt nhặt ra những thứ đẹp đẽ đáng để các em lưu tâm. Những thứ này không cần phải là thứ hữu hình, nó có thể là một mùi hương chẳng hạn. Hay là mùi bánh mì thơm lừng mới ra lò, hoặc cũng có thể là ánh nắng ban mai chiếu rọi ôm lấy chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Cô mong các em tìm được những thứ như vậy, đồng thời nắm giữ, trân trọng từng khoảnh khắc ấy.
Tuy những lời cô nói có vẻ tầm thường nhưng chính những chi tiết nhỏ nhặt đó sẽ tạo nên hương vị cuộc sống, đó chỉ là những điều nhỏ bé chúng ta bước đến thế giới này để thưởng thức, và là một vài chuyện chúng ta vẫn cho là lẽ thường tình”.
Trong lớp học lúc ấy chìm vào khoảng lặng. Chúng tôi thu dọn sách vở rồi nối tiếp nhau lặng lẽ ra khỏi phòng học. Buổi chiều hôm ấy, những thứ tôi chú ý đến trên con đường về nhà còn nhiều hơn cả những thứ tôi nhìn thấy suốt cả học kỳ.
Từ đó, mỗi khi tôi nhớ về người giáo viên ấy là một lần nhớ về những lời tâm sự của cô. Tôi luôn cố gắng thử cảm nhận những thứ nhỏ bé mà tôi bỏ lỡ trước đây.
* Lisa nói rất đúng. Vì thế từ nay trở đi, chúng ta cũng hãy tập quan sát và cảm nhận những thứ chúng ta thấy. Bởi khi tuổi tác tăng lên, điều chúng ta thấy hối tiếc không phải là những thứ chúng ta để ý mà là những điều nhỏ bé chúng ta chưa từng làm.
Trong cuộc sống chúng ta, mỗi chi tiết nhỏ bình thường đều có thể là những điều tuyệt vời đẹp đẽ trong cuộc đời chúng ta, chúng đáng được trân trọng, được thưởng thức. Chỉ khi chúng ta biết trân trọng hiện tại thì hồi ức của chúng ta mới đong đầy những kí ức tươi đẹp không phải nuối tiếc.
Cuộc sống luôn luôn tươi đẹp, chỉ là chúng ta không biết nắm lấy những điều tươi đẹp đó mà thôi.
Khanh An
www.hoithanhvuonnhoaz.com