Ngày xưa có một anh ngốc. Anh ta đến làm khách nhà người ta, chủ nhà tốt bụng giữ anh ta lại ăn cơm. Anh ngốc chê thức ăn nhạt quá, không có vị gì.
Chủ nhà biết được liền cho thêm một chút muối vào thức ăn của anh ta.
Anh ngốc nếm món ăn đã thêm muối, cảm thấy rất ngon miệng. Anh ta như ngộ ra một điều: “Thức ăn ngon là bởi có cho thêm muối. Thêm một chút mà đã thế, nếu như cho nhiều nữa, vậy chẳng phải sẽ thành cao lương mỹ vị ư?”
Nói xong, anh ngốc giằng lấy lọ muối và bắt đầu ăn vã muối. Anh ta ăn tới mức cả miệng mặn chát, đầu lưỡi mất đi vị giác, chẳng những không nếm được vị ngon như tưởng tượng mà còn chịu khổ vì muối.
* Có những thứ dù có tốt đẹp thế nào đi chăng nữa cũng cần phải ở mức độ vừa phải, ta mới thưởng thức được hương vị tuyệt vời trong nó.
Một khi vượt quá giới hạn bản thân có thể chấp nhận được, chỉ có thể dùng “tốt quá hóa hỏng” để hình dung.
Nếu chạy theo nhu cầu hưởng thụ quá đáng, ham muốn, dục vọng của con người sẽ ngày càng lớn hơn.
(Khánh An)