Có một người nọ vừa đói và khát, cận kề với cái chết trên sa mạc, đột nhiên lại phát hiện ra một ngôi nhà nhỏ tồi tàn, nhưng bên trong có một cái máy bơm nước, bên cạnh có một ấm nước, miệng ấm lại bị nhét chặt bằng một cái nút gỗ.
Bên cạnh có một tờ giấy viết rằng: “Đầu tiên hãy rót nước trong ấm vào trong máy bơm nước, sau đó mới có thể lấy nước, nhưng nhất định bạn phải đổ nước vào đầy ấm trước khi rời đi.”
Người đàn ông này phải đối diện với một lựa chọn hết sức khó khăn, nếu như đổ nước vào trong máy bơm mà nước không chảy ra, thì không phải đã lãng phí ấm nước cứu mạng rồi sao? Ngược lại, nếu như uống luôn ấm nước này, thì sẽ giữ được mạng sống của chính mình.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông ấy quyết định làm theo lời trên mảnh giấy nói, quả thật không phụ lòng mong đợi, nước suối đã phun ra từ trong chiếc máy bơm. Ông ấy sảng khoái uống một bụng nước cho đã cơn khát.
Nghỉ ngơi một lúc, người đàn ông lại rót nước vào đầy ấm và đậy nút ấm lại như ban đầu, ông thêm vào hai câu nữa vào trên giấy: “Hãy tin tôi, những lời trên giấy là sự thật. Chỉ cần bạn đặt sự sống chết ngoài sự tính toán, học được cách cho đi thì mới có thể nếm được nguồn nước suối ngọt thơm.”
Đời người vui vẻ vì biết cho đi, muốn có được hạnh phúc cũng cần phải chia sẻ với người khác, nếu không lòng người cũng chỉ giống như biển chết vậy, dòng nước chỉ chảy vào chứ không chảy ra, cuối cùng cũng chỉ là một vùng tĩnh mịch mà thôi. “Đạt được” có lẽ sẽ mang đến cảm giác thỏa mãn, nhưng “cho đi” sẽ mang lại một niềm vui khác, một cảm giác khác.
Một người chỉ khi đặt lòng so đo của mình xuống, học được cách cho đi, mới có thể gặt hái được hạnh phúc, hiểu được sự cho đi mới có thể nhận lại nhiều sự báo đáp hơn!
Khánh An