Người thợ mộc đã có tuổi nọ sống gần một nhà thờ. Một hôm, nhà thờ tổ chức một buổi lễ quyên góp quần áo cũ để gửi tới một trại trẻ mồ côi ở Trung Quốc, và người thợ mộc kia cũng xin góp công sức nhỏ bé của mình vào công việc thiện nguyện này bằng cách tới nhà thờ, đóng vài chiếc thùng gỗ để đựng quần áo.
Sau khi hoàn thành công việc, những chiếc thùng gỗ đã được xếp đầy quần áo vào và chở ra sân bay, người đàn ông đang vui vẻ trở về nhà thì phát hiện ra chiếc kính mà ông thường đeo đã biến mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, người thợ mộc vẫn không biết chắc là chiếc kính đã rơi ở đâu. Tuy nhiên một lúc sau, ông đoán rằng có lẽ trong lúc quá chú tâm đến việc đóng thùng gỗ, ông đã sơ ý để chiếc kính rơi vào một trong những chiếc thùng đó. Và có lẽ giờ này nó đã đang trên đường đi tới Trung Quốc mất rồi.
Đó là một chiếc kính mới mà ông vừa mua với giá 20 đô. Với một người có cuộc sống không lấy gì làm dư dả, người đàn ông đã rất buồn phiền khi nghĩ tới việc lại phải mua một chiếc khác. Vừa đi đường, ông vừa lẩm bẩm: “Chúa ơi, Ngài thật bất công với con. Tại sao con đã cố gắng sống tốt và cố gắng giúp đỡ người khác mà Ngài lại để chuyện này xảy ra?”.
Vài tháng sau, giám đốc trại trẻ mồ côi ở Trung Quốc đã được nhà thờ nơi người thợ mộc sinh sống giúp đỡ có chuyến công tác tại Mỹ. Ông ta liền lặn lội đến thành phố Chicago, tới tận nhà thờ đó để bày tỏ lời cảm ơn.
Hôm đó là Chủ nhật, người thợ mộc cũng tham gia buổi lễ cầu nguyện tại nhà thờ và tình cờ nghe được bài phát biểu của vị giám đốc kia: “Trại trẻ mồ côi của chúng tôi đang gặp khó khăn thì bỗng nhận được sự trợ giúp của quý vị, thật là một món quà quý giá đến đúng lúc.
Ngoài ra, trong những thùng quần áo ấy còn có 1 điều kỳ diệu nữa. Vì sơ ý nên tôi đã bị mất đi chiếc kính của mình, nhưng trong lúc chưa thể mua một chiếc kính khác, mắt tôi hầu như không nhìn thấy gì và ảnh hưởng đến công việc hàng ngày, thì bỗng dưng, giữa những chiếc quần áo cũ chúng tôi nhận được là một chiếc kính rất hợp với tôi, đúng là thứ tôi cần.
Đây quả là một phép màu mà tôi không dám mơ đến và tôi xin gửi lời cảm ơn của riêng bản thân mình cho người đã tặng tôi chiếc kính kỳ diệu ấy”.
Mọi người đều vỗ tay sau bài phát biểu, và trong đó, có một người vừa mỉm cười, vừa lặng lẽ lau những giọt nước mắt xúc động, đó là người thợ mộc.
* Khi bị mất đi thứ gì đó, ai cũng cảm thấy tiếc nuối. Nhưng biết đâu, thứ bạn mất đi lại có thể giúp được người khác. Vì thế, hãy mỉm cười và mong đồ vật từng thuộc về mình sẽ hữu ích cho ai đó. Đó cũng là cách bạn tự giải tỏa tâm lý cho mình, cũng là cách bạn học cách sống vì người khác.
Theo Moral Stories
www.hoithanhvuonnhoaz.com