Tia Sáng Trên Biển

Ê-phê-sô 2:1–5, 11–13
Lúc ấy, anh em không có Đấng Christ… không có hi vọng, không có Đức Chúa Trời. — Ê-phê-sô 2:12

Nhà báo Malcolm Muggeridge viết về buổi tối vô cùng ảm đạm trong thời gian ông làm điệp viên ở Đệ nhị thế chiến: “Tôi nằm trên giường đầy thứ rượu nhạt nhẽo và tuyệt vọng. Cô đơn trong vũ trụ, trong cõi vĩnh hằng, không có một tia sáng”.

Trong tình trạng như vậy, ông làm điều duy nhất mà mình nghĩ là hợp lý: tự nhấn chìm mình. Lái xe đến bờ biển Madagascar gần đó, ông bắt đầu bơi ra xa cho đến khi kiệt sức. Nhìn lại, ông thoáng thấy ánh đèn xa xăm ven biển. Không có lý do rõ ràng nào với ông vào thời điểm đó, ông bắt đầu bơi về phía ánh đèn. Mặc dù mệt mỏi, nhưng ông nhớ lại “niềm vui khôn xiết” đó.

Không biết chính xác ra sao, nhưng Muggeridge biết rằng Chúa đã đến với ông trong khoảnh khắc đen tối đó, truyền cho ông tia hy vọng chỉ có thể là siêu nhiên. Sứ đồ Phao-lô thường viết về hy vọng như vậy. Trong Ê-phê-sô, ông lưu ý rằng, trước khi biết Đấng Christ, mỗi người chúng ta “chết vì những vi phạm và tội lỗi của mình… không có hi vọng, không có Đức Chúa Trời” (2:1, 12). Nhưng “Đức Chúa Trời, là Đấng giàu lòng thương xót… nên ngay khi chúng ta đã chết vì những vi phạm thì Ngài khiến chúng ta cùng sống với Đấng Christ” (c.4-5).

Thế giới này cố gắng kéo chúng ta xuống vực sâu, nhưng không có lý do gì để khuất phục trước tuyệt vọng. Như Muggeridge đã nói về việc mình bơi trong biển cả: “Tôi thấy rõ ràng rằng không có bóng tối, chỉ là tôi mất đi tầm nhìn về ánh sáng tỏa soi đời đời”.

Khoảnh khắc đen tối nhất của bạn là gì? Ở những nơi nào bạn thoáng thấy “ánh sáng tỏa soi đời đời?”

Lạy Cha, Ngài là nguồn của mọi hy vọng chân chính. Xin đổ đầy chúng con với ánh sáng và niềm vui của Ngài.

Tim Gustafson

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.