Sáng Thế Ký 13:1–9
Chúng ta là cốt nhục, giữa bác và cháu… đừng tranh chấp nhau nữa. — Sáng Thế Ký 13:8
Alvin phải đối mặt với thách thức lớn khi bị xếp vào cùng một dự án với đồng nghiệp tên Tim: anh và Tim có những ý tưởng rất khác nhau về cách thực hiện. Mặc dù họ tôn trọng ý kiến của nhau nhưng cách tiếp cận của họ khác nhau đến mức xung đột dường như sắp xảy ra.
Tuy nhiên, trước khi xung đột nổ ra, hai người đã đồng ý thảo luận về sự khác biệt của mình với sếp, rồi sếp đưa họ vào các nhóm khác nhau. Đây hóa ra là hành động khôn ngoan. Ngày hôm đó, Alvin học được bài học này: Đoàn kết không phải lúc nào cũng có nghĩa là làm việc cùng nhau.
Áp-ra-ham chắc hẳn đã nhận ra chân lý này khi ông đề nghị phân rẽ với Lót tại Bê-tên (Sáng. 13:5-9). Khi thấy không có đủ chỗ cho hai bầy gia súc, Áp-ra-ham đã đưa ra lời đề nghị phân rẽ cách khôn ngoan. Nhưng trước tiên, ông nhấn mạnh rằng họ là “cốt nhục” (c.?, nhắc Lót nhớ về mối quan hệ của họ. Sau đó, ông vô cùng khiêm nhường khi để cháu mình được chọn trước (c.9), dù ông là người lớn hơn. Điều này, như một mục sư mô tả, là “sự phân rẽ trong hòa thuận”.
Được Chúa dựng nên cách độc nhất, chúng ta thấy rằng đôi khi sẽ tốt hơn nếu làm việc riêng để cùng đạt một mục tiêu. Có sự hiệp nhất trong đa dạng. Tuy nhiên, ước mong chúng ta không bao giờ quên rằng mình vẫn là anh chị em trong gia đình của Chúa. Có thể chúng ta làm những điều khác nhau, nhưng vẫn hiệp nhất trong cùng mục đích.
Sự khiêm nhường giúp đem đến “sự phân rẽ trong hòa thuận” thế nào? Bạn vẫn sẽ hiệp nhất trong cùng mục đích ra sao ngay cả khi không đồng ý với ai đó về một vấn đề gây tranh cãi (Rô. 14:1-10)?
Lạy Chúa, xin giúp chúng con làm việc với người khác trong sự hiệp nhất, và giúp chúng con nhận thức khi nào tốt nhất để phục vụ riêng lẻ.
Leslie Koh