Một cử nhân đại học được phân tới một công ty cơ sở làm việc. Bởi vì công ty kinh doanh tốt, bản thân anh ta cũng rất kiệt xuất, nên nhanh chóng lên vị trí quản lý cấp cao, thu nhập gia tăng không ít, được mọi người xung quanh ngưỡng mộ.
Vốn tính hiếu thuận, biết cha về hưu cô đơn, nên cho dù bận mấy, anh ta cũng thường xuyên về thăm nhà. Hôm trước về nhà, anh mang theo đôi giày thể thao bản giới hạn, hiệu Jordan.
Thương hiệu nổi tiếng đúng là miễn bàn, xỏ vào đôi giày, không những thoải mái, thời thượng, mà còn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Người cha biết rõ giá trị của đôi giày, chẳng những không nở nụ cười mà còn hỏi lại: “Mua bao nhiêu tiền thế?” Cậu con trai trả lời: “Không đắt đâu.” Người cha nghe xong, không cất nổi bước chân hồi lâu.
“Không đắt? Đây là giày bản giới hạn. Tên tiểu tử này, con nghĩ mình là con đại gia hay sao? Gần đây lương bao nhiêu tiền một tháng, chỉ dùng để mua đôi giày này cho bố à? Tiền sinh hoạt của vợ con và tiền học của con con tháng sau làm thế nào?
Anh con trai trả lời: “Bố cứ dùng đi. Giày này không có nhiều, không nhờ có quan hệ không mua nổi đâu.”
“Không, không dùng. Kể cả ngày mai phải hỏa táng, bố cũng không đeo đôi giày này. Nhân lúc còn sớm, con mang đi trả đi.” Người cha vừa nói vừa ngồi xuống cởi giày.
“Trả á? Đi đâu trả bây giờ ạ?” “Mua ở đâu, trả ở đó.”
“Ôi không trả được, thực ra đây là quà bạn con tặng.”
Người cha nghe xong, lập tức hiểu ra. Ông cởi giày, cầm trên tay, nhìn con trai chăm chú: “Quà bạn tặng? Tên tiểu tử này, con giả bộ để lừa bố đấy à? Tặng đôi giày này, chắc chắn không phải bạn bè. Con nhận quà của người ta hay sao?”
Người cha ngồi trên sofa, từ tốn nói với con trai: “Con ngồi xuống đây, ngồi xuống đây, bố kể con nghe vài câu chuyện.”
- Có một địa chủ tới thăm hỏi một vị thủ lĩnh bộ lạc, tính xin một khoảnh đất từ thủ lĩnh bộ lạc. Vị thủ lĩnh nói, anh đi 1 vòng từ đây, trên đường đi để lại ký hiệu. Chỉ cần anh có thể quay trở lại đây trước khi mặt trời lặn xuống núi, thì vùng đất trong phạm vi ký hiệu đều là của anh.
Nhưng đáng tiếc, sau khi mặt trời lặn xuống núi, địa chủ vẫn chưa quay trở về, bởi ông ta đã đi quá xa, trên đường quay lại đã kiệt sức. Ai cũng tin rằng địa chủ không hề quên phải quay về trước khi mặt trời lặn xuống núi, nhất định ông ta không chỉ một lần dừng bước, chuẩn bị quay lại.
Thế nhưng suy nghĩ tham lam đã thúc giục ông ta tiếp tục đi thêm vài bước, để có thêm nhiều đất đai. Ham muốn tham lam đã từng bước từng bước kéo ông ta càng đi càng xa.
- Có một người, trước khi kết hôn đã mua một căn hộ mới, diện tích không lớn, chỉ có hơn 80m2, bài trí cũng hết sức đơn giản, không tốn bao nhiêu tiền.
Bạn bè khuyên anh mua căn nhà to hơn chút, nhưng anh ta cho rằng, xét về thu nhập, diện tích và nội thất như vậy là phù hợp.
Nếu mua căn hộ hơn 100m2 đang thịnh hành, rồi trang trí lộng lẫy thì mấy năm sau này, chắc chắn anh ta sẽ phải kiểm soát chi tiêu, trả nợ theo kế hoạch, cuộc sống sẽ không còn nhẹ nhàng.
Sau khi dọn vào căn nhà mới, anh ta cực kỳ hài lòng, bởi vì anh ta không ganh tị với những căn nhà diện tích lớn hơn, đẹp đẽ hơn, càng không ngưỡng mộ những căn biệt thự xa hoa của giới nhà giàu. Chăm chăm so sánh với người khác, sẽ chỉ khiến anh ta không vui vẻ suốt đời.
Đây quả là một người thông minh, anh ta biết cách nói “không” đối với những cám dỗ vật chất. So với câu chuyện phía trên, người địa chủ không thể khước từ cám dỗ, cuối cùng không thể quay lại.
Trong cuộc sống, có biết bao người bị lôi kéo bởi ham muốn, càng đi càng xa, càng tìm càng không thấy niềm vui!
Anh con trai nghe xong 2 câu chuyện cha kể, đột nhiên nghĩ tới căn nhà cha đang ở, diện tích không to, chỉ có hơn 80m2, nội thất cũng đơn giản, không tiêu tốn bao nhiêu. Anh lặng lẽ nhận lại đôi giày Jordan bản giới hạn trong tay cha, đặt vào trong hộp và mang về.
- Trong cuộc sống, chúng ta nhất định phải học cách nói: “không” với những ham muốn, có vậy mới được sống cuộc sống vui vẻ, tự tại.
Khánh An