Có 1 lần, quốc vương Macedonia cải trang đi vi tuần, nhưng không rõ phương hướng. Lúc này, ngài nhìn thấy một vị quân nhân, liền bước tới hỏi thăm: “Xin hỏi, thủ đô nên đi về hướng nào vậy?”
Vị quân nhân liếc nhìn quốc vương trong bộ trang phục bình thường, không buồn nói năng, chỉ sang bên phải một cách khinh bỉ.
Chứng kiến sự ngạo mạn của người quân nhân, quốc vương muốn dạy anh ta một bài học: “Ngài chắc hẳn là một quan quân có chức vị không nhỏ?”
Nghe xong, người quân nhân đắc ý, tự hào trả lời: “Vậy thì phải xem thị lực của ông như thế nào – ông đoán xem, tôi là quân hàm gì?”
Vị quốc vương cố tình trả lời bậc hàm thấp: “Trung úy phải không?” “Vậy thì quá coi thường người khác rồi!” “Vậy nhất định là thượng úy rồi.” Vị quân nhân quát: “Đoán lại đi!”
Quốc vương giả vờ không biết, kinh ngạc trả lời: “Lẽ nào là thiếu tá?” Quân nhân đáp lớn: “Đúng rồi!”
Nghe thấy vậy, quốc vường liền hành lễ theo kiểu quân đội một cách tiêu chuẩn, chào người quân nhân.
Thấy quốc vương hành lễ quân đội chuẩn xác, quân nhân cứ nghĩ rằng người trước mặt mình cũng trong ngành, thế là cao hứng nói: “Không ngờ ông cũng là quân nhân! Cho hỏi ông là quân hàm gì?”
Quốc vương cố ý trả lời: “Tôi cũng muốn kiểm tra thị lực của ngài – Ngài đoán xem, tôi quân hàm gì?”
“Ít nhất cũng trung úy đấy nhỉ?” Quốc vương lặp lại câu nói anh quân nhân từng nói: “Thật xem thường người khác quá!”
“Thượng úy?”
Quốc vương lại lặp lại: “Đoán lại đi!” “Lẽ nào ông là thiếu tá?”
Quốc vương lắc lắc đầu đáp: “Đoán tiếp đi!”
Người quân nhân đột ngột ra chiều cung kính: “Ngài là tướng quân phải không?” Quốc vương vẫn lắc đầu: “Đoán tiếp đi!”
“Các hạ là nguyên soái phải không?” Giọng người quân nhân nhỏ đi rất nhiều. “Thiếu tá, xin mời đoán lại!”
Câu nói vừa dứt, người quân nhân hốt hoảng quỳ xuống: “Điện hạ, xin thứ tội! Thần có mắt như mù!”
Quốc vương cười lớn: “Không sao, sau này đối xử bình đẳng với mọi người là được.”
Bằng cách dẫn dắt một cách khéo léo, đáp trả sắc sảo và cách giáo dục vừa thông minh lại hóm hỉnh, nhà vua đã dạy cho người quân nhân một bài học và thu được kết quả tốt đẹp.
Câu chuyện cũng là lời nhắc nhở đến mỗi chúng ta, rằng đừng vội đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài và hãy luôn tôn trọng người khác dù họ là ai đi chăng nữa.
Sống ở trên đời, đừng bao giờ coi thường người khác. Bởi chúng ta không phải là họ, không sống cuộc đời của họ, nên ta không có quyền phán xét, càng không có quyền coi thường
Học cách xem trọng mọi người là bớt đi nghiệp tham, sân, si. Hành xử khiêm tốn, cư xử lễ độ là cách để lưu lại cho tương lai của mình một đường lui nhân đức.
Nguyễn Nhung
www.hoithanhvuonnhoaz.com