Chuyện kể rằng, thời Lincoln làm tổng thống, Bộ trưởng Lục quân phàn nàn với ông rằng đã bị một vị thiếu tướng sỉ nhục, hi vọng tổng thống có thể giúp ông ấy hả giận. Nhìn thấy vị bộ trưởng lục quân đang nổi nóng, Lincoln nói rằng: “Ông có thể viết một bức thư với những lời lẽ nguyền rủa khắc nghiệt nhất để trả đũa, nhưng trước khi gửi hãy đưa tôi xem qua”.
Thư rất nhanh đã được viết xong, vị bộ trưởng lục quân hào hứng trao nó cho Lincoln, hy vọng sẽ sớm được gửi đi. Lincoln cầm bức thư, nhưng đã bất ngờ tiện tay ném vào trong lò lửa.
Vị bộ trưởng lục quân lấy làm khó hiểu, hỏi Lincoln vì sao lại như vậy?
Lincoln cười giải thích nói: “Tôi mỗi khi tức giận đều làm như vậy đấy, đem điều muốn mắng chửi viết hết ra, sau đó thiêu hủy, nỗi bực bội cũng nhờ vậy mà tự nhiên tiêu tan. Tôi viết thư mục đích là để cho mình hả giận, nếu như gửi cho đối phương, chẳng phải sẽ càng thêm tức giận sao? Nếu như ông còn khó chịu, vậy thì lại viết tiếp, viết đến khi nào thoải mái mới thôi!”.
Vị bộ trưởng lục quân lúc này mới nhận ra, mỉm cười nói đúng là như vậy, bức thư này nếu gửi đi ra ngoài, đối phương lại mắng chửi trở lại, chẳng phải càng tức giận hay sao? Trong nội tâm phát sinh cảm xúc tiêu cực, cần phải được khai thông trút ra hết, và để làm được như vậy, Linconln đã dùng đến phương pháp viết thư.
Thư Ê-phê-sô trong Thánh Kinh đã nhắc khuyên chúng ta về sự căm giận: “Ví bằng anh em đương cơn giận, thì chớ phạm tội; chớ căm giận cho đến khi mặt trời lặn, và đừng cho ma quỉ nhơn dịp.” (Ê-phê-sô 4:26,27)
Sưu tầm.