Mác 14:1–9 “Có vài người tức giận nói với nhau: “Sao lại phung phí dầu thơm như vậy?” — Mác 14:4.
Cách đây vài năm, tôi và Carolyn đến thăm và nhóm ở một hội thánh nhỏ. Trong giờ thờ phượng, có một người phụ nữ nhảy múa ở lối đi giữa hai dãy ghế. Chẳng bao lâu sau, nhiều người khác cũng tham gia với chị ấy. Tôi và Carolyn nhìn nhau và đồng ý trong im lặng rằng: “Mình sẽ không làm như vậy!” Chúng tôi xuất thân từ hội thánh truyền thống và thích giờ nhóm nghiêm trang, nên chúng tôi không thấy thoải mái với cách thờ phượng quá khác biệt này.
Nhưng câu chuyện Mác kể về “sự phung phí” của Ma-ri cho thấy tình yêu chúng ta dành cho Chúa Jêsus có thể bộc lộ theo cách khiến người khác cảm thấy không thoải mái (Mác 14:1-9). Tiền công một năm là cái giá cho việc xức dầu của Ma-ri. Đó là hành động “không khôn ngoan” khiến cho các môn đồ dè bĩu. Từ ngữ Mác sử dụng để mô tả phản ứng của họ có nghĩa là “khịt mũi” và ám chỉ việc khinh thường và chế giễu. Có lẽ Ma-ri đã co rúm người lại vì lo sợ phản ứng của Chúa Jêsus. Nhưng Ngài đã khen ngợi bà vì hành động tận hiến và bênh vực bà trước mặt các môn đồ, vì Chúa Jêsus nhìn thấy tình yêu đã thôi thúc bà hành động dù một số người xem điều đó là không hợp lẽ. Ngài phán rằng: “Hãy để mặc người. Tại sao các con gây phiền hà cho người ấy? Người đã làm một việc tốt cho Ta” (c.6).
Những hình thức thờ phượng khác nhau – trang trọng, thân mật, trầm lắng hay cởi mở – đều là biểu hiện của tình yêu chân thành dành cho Chúa Jêsus. Ngài xứng đáng nhận mọi sự tôn thờ xuất phát từ tấm lòng yêu kính.
Theo bạn, tại sao chúng ta thường khó chấp nhận những hình thức thờ phượng không quen thuộc? Làm thế nào để thay đổi suy nghĩ về một hình thức thờ phượng khiến chúng ta không thoải mái?
Lạy Chúa toàn năng, giờ này, con cúi xuống trước Ngài và thờ phượng Ngài. Ngài xứng đáng nhận được mọi sự ca ngợi và thờ phượng cao quý nhất.
(David H. Roper)