Một ông bố cùng cậu con trai dắt theo một chú lừa đi ra chợ bán. Thế nhưng, chưa đi được bao xa, một người nông dân đi ngang qua họ nói: “Các ông thật ngốc, con lừa để làm gì mà không cưỡi chứ?”. Người cha nghe thấy lời này, lập tức bảo con trai cưỡi lên lưng lừa.
Đi được một lúc, họ gặp một đám người trò chuyện rôm rả. Một người trong số họ nói: “Nhìn chàng trai trẻ lười biếng kìa, cậu ta cưỡi lừa để cha mình đi bộ”. Người cha nghe vậy bảo con trai đi bộ, còn ông leo lên cưỡi lừa.
Đi một lúc, họ lại gặp một nhóm phụ nữ. Một người hét lên: “Đúng là một lão già xấu tính, ngồi trên lưng lừa thảnh thơi, để cậu con trai phải đi bộ một mình”. Thế là ông bố lại gọi con trai lên ngồi đằng sau, cả hai cùng cưỡi trên lưng lừa.
Lúc này họ đã đến thị trấn, những người qua đường bắt đầu chế nhạo và chỉ vào họ. Ông bố dừng lại hỏi họ đang chế giễu điều gì.
Những người đàn ông nói: “Ông không thấy xấu hổ khi bóc lột con lừa tội nghiệp như thế à? – cả ông và con trai mình?” Vậy là ông bố và con trai lại trèo xuống, nghĩ ngợi xem nên làm gì. Trăn trở một hồi, hai cha con quyết định chặt một cây sào, buộc chân con lừa vào đó, mỗi người nâng một đầu sào vác con lừa trên vai. Hai cha con đi trong tiếng cười nhạo của những người đi qua.
Khi qua cầu, một chân con lừa tuột khỏi dây buộc, nó giãy giụa làm cậu con trai tuột tay khỏi cây sào. Giữa cơn hỗn loạn, con lừa ngã nhào qua thành cầu rơi xuống sông, vì hai chân bị trói vào nhau nên con lừa chết đuối.
- Câu chuyện này đã cho thấy một sự thật: Những người khác nhau đứng tại các góc độ khác nhau mà phán đoán sự việc. Dù cho bạn làm thế nào, cũng không thể khiến tất cả các bên đều hài lòng. Cho nên làm việc cần có chủ kiến. Nếu như bản thân cho rằng điều này là chính xác, thì cần kiên trì thực hiện, đừng bị lung lay bởi ý kiến của người khác. Người cha muốn làm tất cả mọi người hài lòng, cuối cùng ai cũng không hài lòng, còn mất luôn cả con lừa.
Muốn để mọi người đều khen ngợi và khẳng định bạn, điều đó là không thể nào. Giá trị của một người cũng không phải nằm ở lời khen thưởng hay chỉ trích của người khác. Chỉ cần bạn chăm chỉ, nỗ lực làm việc, còn những kỳ vọng, khen chê của người khác không cần quá để tâm.
Nếu quá quan tâm đến những lời khen ngợi của người khác, bạn sẽ dễ trở nên tự cao tự đại. Nếu quá để ý đến lời phê bình của người khác, sẽ khiến bản thân dễ buồn chán, tâm tình cứ luôn theo những làn sóng khen chê mà biến động. Do đó, cách tốt nhất là giữ cho bản thân một tâm thái ổn định, bình tĩnh, khen không vui, chê chớ vội buồn, tập trung làm tốt những việc bản thân cần làm.
Ngọc Mai