Trong khu rừng xinh đẹp, có một chú khỉ sống rất tự do, vui vẻ. Suốt cả ngày, chú ta chạy nhảy, leo trèo, ăn trái cây tươi ngon rồi nghỉ ngơi, thư giãn. Một ngày nọ, chú ta đến một ngôi làng. Nhìn vào một nhà trong làng, chú ta thấy một bát táo chín đỏ. Chú ta cảm thấy rất thôi thúc không thể không ăn những quả táo trông đẹp mắt này, vì vậy chú ta nhặt lấy mỗi tay một quả rồi chạy trở lại vào rừng. Chú khỉ ngửi những quả táo nhưng không thấy có mùi vị gì. Chú cố cắn nhưng không được vì nó làm chú đau răng. Thì ra những quả táo này được làm bằng gỗ, nhưng trông rất đẹp và ngon như thật vậy. Khi những con khỉ khác trong rừng nhìn thấy những quả táo, chú ta càng giữ chặt chúng hơn.
Chú khỉ rất tự hào về tài sản mới của mình. Những quả táo bằng gỗ lấp lánh màu sơn đỏ dưới ánh mặt trời, thật khiến chú ta hãnh diện. Thậm chí, những quả táo làm chú quên mất cả cơn đói của mình.
Khi đi qua một cây chuối, mùi chuối chín làm chú khỉ nhớ đến cơn đói. Chú ta muốn lấy một quả chuối để ăn nhưng trong tay còn đang cầm những quả táo. Chú không thể buông những quả táo bằng gỗ để lấy chuối, bởi nỗi sợ sẽ mất táo và cảm thấy cần phải giữ lấy. Nếu bị kẻ khác lấy mất, chắc chắn là chú sẽ không vui khi tiếp tục dạo bước trên con đường mòn trong rừng.
Cầm hai quả táo một thời gian, chú ta cảm thấy dường như chúng ngày càng nặng vậy. Nhưng không được, chú đã cố gắng lâu như thế, nếu giờ bỏ đi thì quả là phí quá! Hai quả táo này trông đẹp như thế, những con khỉ khác cũng phải nhìn chú trầm trồ, chẳng ai dại mà bỏ lại cả!
Dần dần, chú ta kiệt sức, bụng đói cồn cào, hoa mắt chóng mặt. Mùi trái cây thơm lừng càng khiến chú ta khổ sở. Cuối cùng chú ta đành bỏ cuộc, thả những quả táo bằng gỗ ra và giơ tay với nhanh những quả rừng gần đó, vội vàng cho vào miệng. Một cảm giác hạnh phúc dường như lâu lắm rồi chú mới cảm nhận được.
Cũng giống như chú khỉ nhỏ, đôi khi con người mang theo những thứ tưởng chừng như “có giá trị” và không nỡ cho đi, không nỡ buông bỏ. Không chỉ là tiền tài, vật chất, mà còn là danh vọng, quyền lực. Liệu những thứ ấy có lâu bền và cho ta cảm giác hạnh phúc thật sự? Có khi nào ta đã biết mình cần gì, nhưng vẫn không dám rời tay mà vẫn ôm khư khư lấy những thứ ấy, không dám buông lơi đầu óc một chút mà cứ toan tính vì những thứ ấy? Khi thân và tâm đã mệt mỏi rã rời, ta tự hỏi ai đã khiến mình mệt nhoài? Là ai đây?
Tôi không có ý nói chúng ta đừng cố gắng làm gì nữa. Nếu không lo sợ mất quả táo, chú khỉ có thể đặt quả táo xuống để lấy đồ ăn, nếu tấm lòng rộng mở, chú ta có thể chia sẻ quả táo để các bạn có thể ngắm nhìn chúng một chút, thử thứ mới lạ ấy một chút. Có lẽ chú ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Còn chúng ta, nếu cũng biết cân bằng các khía cạnh của cuộc sống và rộng lượng cho đi, sẵn sàng buông bỏ hư danh, lợi lộc do mưu toan, thì bạn sẽ chẳng bao giờ rơi vào trạng thái thân tâm mệt nhoài nữa, vì chắc chắn rằng, thân bạn có thể mỏi một chút, nhưng tâm bạn thì nhẹ tựa mây trời.
Tôi cũng muốn nhắn nhủ rằng, tình yêu và thời gian bên gia đình, bè bạn và những điều tốt đẹp khác trong cuộc sống, chúng hoàn toàn miễn phí, bạn à…
Huyền Thanh