Câu chuyện đã xảy ra cách đây hơn 20 năm, nhưng mỗi khi nhớ lại người phụ nữ vẫn cảm thấy xấu hổ và tự trách mình.
Khi đó, cô ấy hơn 30 tuổi. Một ngày nọ, cô phát hiện có một đứa trẻ bán báo đang trú mưa dưới hiên nhà, trời mưa như trút nước và để chồng báo không bị ướt, đứa bé phải cong lưng lại che, lúc đó cô muốn cho đứa bé mượn một chiếc ô. Đứa trẻ bán báo mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ, nhìn bề ngoài có thể thấy em sinh ra trong một gia đình không giàu có, sớm phải bươn chải kiếm sống để giúp cha mẹ.
Người phụ nữ định đưa cái ô trong nhà cho đứa trẻ mượn,nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an: “Đưa cho đứa bé mượn chiếc ô liệu có lấy lại được không?”
Vì thế, cô đã đưa cho đứa bé một chiếc ô bị rách sắp không thể sử dụng được nữa.
Sáng hôm sau, cậu bé bán báo ấy quay trở lại nhà cô với chiếc ô trên tay,
“Cô ơi, cháu cảm ơn cô nhiều lắm”.
Cậu trả lại chiếc ô cho cô và đi mất. Khi cô mở ra xem thì chiếc dù rách đã được khâu lại rất đẹp. Cô không nói được một lời nào, cô ước gì ngày hôm đó…
Ước gì người phụ nữ đó đã giúp thì giúp cho trọn. Thánh Phao-lô trong thư tín gửi cho Hội Thánh Cô-rinh-tô ngày xưa cũng đã khuyên mọi người về việc lành mà mình làm cho mọi người với trọn cả tâm tình, trọn cả lòng và tài năng mình được Chúa ban để hầu việc Ngài và giúp người: “Vậy bây giờ, hãy làm trọn công việc của anh em, hầu cho như anh em đã sẵn lòng thể nào thì làm cho trọn theo tài năng mình.” (2 Cô-rinh-tô 8:11)
(Sưu tầm và biên soạn – Mục sư David Dong )