Thi Thiên 146
Nếu con còn sống bao lâu, con sẽ ca hát cho Đức Chúa Trời của con bấy lâu.Thi Thiên 146:2
Mẹ của ông Wallace Stegner đã mất ở tuổi năm mươi. Lúc tám mươi tuổi, ông Wallace đã viết cho mẹ trong bức thư mang tên “Bức Thư Đã Quá Trễ” – trong đó, ông ca ngợi phẩm hạnh của mẹ mình, người phụ nữ trưởng thành, kết hôn và nuôi dạy hai đứa con trai trong hoàn cảnh khắc nghiệt của miền Tây nước Mỹ thời kỳ đầu. Bà là kiểu người vợ và người mẹ khích lệ, thậm chí với những người không mong đợi.
Ông Wallace nhớ lại sức mạnh mà mẹ ông thể hiện qua cách bà hát. Ông viết: “Mẹ không bao giờ bỏ qua cơ hội để hát”. Ngày nào còn sống thì mẹ của Stegner còn hát, bà luôn biết ơn về mọi phước lành dù lớn hay nhỏ.
Tác giả Thi Thiên cũng tận dụng cơ hội để hát. Ông hát khi thuận cảnh và cả trong nghịch cảnh. Đó không phải là những bài ca gượng ép hay bắt buộc, nhưng là sự đáp ứng tự nhiên đối với “Đấng dựng nên trời và đất” (146:6), và cách Ngài “ban bánh cho người đói” (c. 7), “mở mắt người mù” (c.8), “nâng đỡ kẻ mồ côi và người góa bụa” (c.9). Đây thực sự là đời sống ngợi khen, được mạnh mẽ khi mỗi ngày đặt niềm tin nơi “Đức Chúa Trời của Gia-cốp”, Đấng “giữ lòng thành tín đời đời” (c. 5,6).
Chất giọng thế nào không quan trọng, điều quan trọng là sự đáp ứng của chúng ta đối với sự nhân từ đời đời của Chúa – đó là đời sống ngợi khen. Như bài thánh ca xưa đã nói: “Tâm tôi rày văng vẳng linh âm giai điệu”.
Làm thế nào để việc hát ca ngợi Chúa trở thành nếp sống hằng ngày của bạn? Bài hát ngợi khen yêu thích của bạn là gì?
Lạy Đấng dựng nên trời và đất, khi con dừng lại suy ngẫm, con nhận biết rằng sự chu cấp và bảo vệ của Ngài đối với con thật không xiết kể. Hễ con còn sống chừng nào, nguyện cuộc đời con là bài ca ngợi khen Ngài không thôi.
(John Blase)